Editor: Heliel
CHƯƠNG 5
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên meo ô một tiếng, cảnh tỉnh hồi
ức của Phinh Đình. Nàng mở to đôi mắt như phát sáng trong màn đêm đen, đối
ngoài cửa sổ khẽ cười nói: “Con mèo đáng ghét, ngày mai ta phải nghĩ biện pháp
trêu cợt ngươi một chút mới được.” Nàng cười cười như chuông bạc, lại nghĩ đến
an nguy của mọi người trong Kính An vương phủ, đồng tiền xinh đẹp trên gương mặt
liền biến mất.
“Làm thế nào bây giờ?” Đêm dài nhân tĩnh, nàng rời
giường, sờ soạng đến bên bàn uống một chén trà lạnh, không khỏi phiền não.
Nếu như không bị bọn buôn người bắt đi, bản thân
nàng hẳn là còn đang ở bên cạnh thiếu gia, cũng không cần vì thiếu gia mà lo lắng.
Đông Chước hiếu động lại nghịch ngợm, hy vọng hắn không gây thêm họa cho thiếu
gia.
Nếu ngày mai rời khỏi đây thì có thể đi đâu tìm thiếu
gia đây?
Nàng tuy là thông minh, thế nhưng tuổi tác lại còn
nhỏ, một người mất đi chỗ dựa chỉ cảm thấy thế đơn lực mỏng. Đột nhiên, khuôn mặt
tuấn mỹ của Sở Bắc Tiệp xuất hiện trong đầu, cặp mắt khôn khéo sắc bén ấy dường
như thoáng một cái đã có thể nhìn thấu hồn phách của người khác vậy.
“Liệu có nên đem tên Đông Định Nam giả mạo ấy mời đến
lần nữa, dò hỏi một chút tin tức?” Trong lòng nàng đang cất giấu sự nghi ngờ rằng
Đông Định Nam nói không chừng chính là Sở Bắc Tiệp, sinh ra chút bất an không
yên: “Vạn nhất bị lộ…”
Hình ảnh trong đầu bỗng chuyển đổi rồi đột nhiên hiện
ra Phượng Đồng cổ cầm, cũng giống như lần đầu tiên nhìn thấy cổ cầm này, nàng
tâm liền nhảy dựng lên. Nghĩ đến cách nói chuyện của “Đông Định Nam”, kiến thức
của “Đông Định Nam”, nghĩ đến hành động hào phóng đem theo quý khí của “Đông Định
Nam”, mặt nàng không biết vì sao lại nóng bừng.
Phinh Đình dậm chân một cái, vuốt vuốt mặt sẵng giọng:
“Phinh Đình, ngươi hồ nghĩ cái gì? Bây giờ tìm thiếu gia quan trọng hơn.”
Miên man suy nghĩ, trời đã sắp sáng rồi.
Rửa mặt chải tóc xong liền tiến vào trong phòng hầu
hạ tiểu thư, Hoa tiểu thư vừa thấy nàng liền vỗ tay giễu cợt: “Tối hôm qua ngay
cả cơm còn chưa ăn đã đi ngủ, như thế nào lại ngủ ra cái đôi mắt đen kia? Ta
xem ngươi là nhớ tình lang nhớ hết cả đêm rồi đi?”
Phinh Đình xoay đầu tìm gương, quả nhiên trên mặt lộ
ra hai con mắt thâm đen, mặt không khỏi hơi lộ ra chút hồng nhạt, bất mãn nói:
“Tiểu thư nói bậy bạ gì đó? Còn như vậy nữa ta sẽ không hầu hạ người.”
Nàng từ nhỏ trong vương phủ đều nói chuyện với thiếu
gia như vậy, cũng không hề cảm thấy đây là bất kính. Còn Hoa tiểu thư vốn được
người khác nịnh hót nhiều rồi lại thích tính tình như thế của Phinh Đình, nàng
ta ngược lại nhịn cười khuyên: “Đừng nổi giận. Ta hiểu rồi, ngày đó lần đầu
tiên ta nhìn thấy hắn, mấy buổi tối liền đều ngủ không được ấy chứ.”
Phinh Đình vốn dĩ không có ý nghĩ như vậy, bị Hoa tiểu
thư nói một hồi, tâm ngược lại thình thịch nhảy dựng lên, nàng cúi mắt, đứng đắn
nói: “Mau để ta giúp người rửa mặt chải tóc đi, nước đều lạnh cả rồi.”
“Mới không cần ngươi, ngươi vụng tay vụng chân, vẫn
là để ta tự làm là được.” Hoa tiểu thư đoạt lấy khăn mặt đã được vặn xong trong
tay Phinh Đình: “Ngươi vốn dĩ không phải dạng người biết hầu hạ người khác.”
“Ta không phải dạng người biết hầu hạ người khác?”
Phinh Đình mở to mắt. Nàng từ nhỏ hầu hạ người khó hầu hạ nhất là thiếu gia nghịch
ngợm lại hay gây sự, chỉ có người khen, chưa từng có ai nói một câu không tốt.
Cầm kì thi họa, đàm tâm luận sự, thiện giải nhân ý, ai có thể sánh với nàng?
Phinh Đình tự tôn bị đụng chạm: “Chẳng qua mấy ngày trước chải tóc cho người
làm gãy mấy cọng tóc thôi mà.”
“Ngươi nhất định chưa từng giúp người khác chải tóc
qua.”
Hoa tiểu thư thế nhưng đoán đúng rồi, Phinh Đình ở
trong phủ cũng tự có nha đầu hầu hạ, đừng nói tóc của người khác, tóc của chính
nàng nàng cũng không thường chải. Ngẫu nhiên hứng trí lên thì bắt lấy thiếu gia
giúp người chải tóc, Hà Hiệp đứt tóc chịu đựng đau đớn cũng tự nhiên không lên
tiếng.
Rửa mặt chải tóc xong, bị Hoa tiểu thư quấn quít đòi
nàng chỉ đạo cách thêu thùa, chẳng bao lâu, mười ngón tay hoa mỹ của Hoa tiểu
thư đều bị kim châm trúng, lại liền kêu khổ.
Phinh Đình bất đắc dĩ: “Đã nói học cái này phải chịu
khổ, người lại cứ muốn học. Mỗi ngày đều quấn quít muốn ta chỉ cho, ta chỉ rồi
thì lại bảo khổ. Tiểu thư như thế nào lại không mệt mỏi?”
Hoa tiểu thư nũng nịu thở dài một hơi, lấy tay nâng
má, nhàm chán nhìn chằm chằm bình phong thêu hoa nói: “Có biện pháp nào sao? Ta
lúc thì nhớ hắn, muốn vì hắn thêu một chút đồ; lúc thì ngón tay đau, lại oán hắn,
đều là hắn gây chuyện cho ta; sau đó lại nghĩ, ta ở nhà vì hắn như thế, hắn lại
cái gì cũng không biết, chỉ cảm thấy trong lòng chua chát…”
Phinh Đình thấy nàng ta thật sự say mê như thế, vốn
dĩ muốn cười, giờ phút này lại không cười nổi. Cúi đầu chuyên tâm cho món đồ
thêu trên tay mình, bộ dáng của “Đông Định Nam” lại cứ nhảy ra quấy rối ngay
lúc này, ở trước mắt nàng nhoáng lên một cái, kim đột nhiên châm đến ngón tay.
“Ai da!”
Hoa tiểu thư vỗ tay, nghiêng đầu cười nói: “Ngươi thế
nhưng cũng bị châm rồi sao, ta nói cây kim này thật bất công, như thế nào lại cứ
châm trên đầu ngón tay của ta.”
Hai người hàn huyên một lúc lâu, Phinh Đình nhìn như
hứng trí bừng bừng, kỳ thật trong lòng lại rất gấp, nàng vốn nghĩ “Đông Định
Nam” hôm nay sẽ đến, vừa vặn có thể dò hỏi một chút tin tức của thiếu gia, thế
nhưng mắt thấy mặt trời từ đông dần dần chuyển sang tây lại không hề có bất cứ
người nào đăng môn bái phỏng.
Bộ dáng kia của nàng bị Hoa tiểu thư nhìn thấy, Hoa
tiểu thư khóe miệng hơi hơi nhếch lên, cười khẽ khuyên nhủ: “Không cần gấp, hắn
trong vòng ba ngày nhất định sẽ đến. Nếu trong ba ngày không đến, chúng ta từ
giờ sẽ không để ý đến hắn nữa.”
Nàng ta không hiểu trong lòng Phinh Đình đang nghĩ
gì, trong mắt đều tràn ngập thần sắc hài hước.
Vào đêm, hai người cùng ăn cơm tối trong phòng, Hoa
quản gia vội vàng đi đến, ở ngoài cửa nói: “Tiểu thư, có người cầu kiến.”
Phinh Đình vội ngẩng đầu. Hoa tiểu thư cao giọng
phân phó: “Mau mời vào trong.”
Hạ mành, Phinh Đình tâm liền thình thịch nhảy dựng
lên, nhìn chằm chằm ngoài cửa.
Chẳng bao lâu, tiếng bước chân trầm ổn truyền đến,
ngoài cửa một bóng dáng chợt lóe, hiện ra một thân ảnh cao lớn, vừa vào cửa liền
đối mành cực có lễ độ cúi chào, cao giọng nói: “Bái kiến tiểu thư, tiểu nhân Sở
Mạc Nhiên, lại phụng mệnh tặng lễ vật đến.” Nguyên lai không phải “Đông Định
Nam”, là thuộc hạ kia của hắn.
Phinh Đình tựa như một ngọn lửa đang lúc cháy đượm lại
bị người khác hắc một chậu nước lạnh vào, thất vọng tràn trề.
Sở Mạc Nhiên cười lễ độ nho nhã: “Đây là đồng khí do
Quy Lạc đúc nên, tuy rằng không tính là quý giá, thủ công chế tác vẫn khá tốt.”
Phinh Đình theo liêm châu nhìn qua, nàng ánh mắt lợi
hại, liếc mắt một cái đã nhìn ra Quy Lạc đồng khí Sở Mạc Nhiên đích thân dâng
lên kia không những quý giá, hơn nữa còn là do đồng khí đại sư Lạc Tân đã qua đời
cách đây ba mươi năm của Quy Lạc tạo ra.
Khắc trên đồng khí này là một thiếu nữ đang ngâm nga
đánh đàn trên núi, thần thái như thật trông rất sống động, khiến người khác vừa
thấy liền yêu thích không buông, nghĩ chắc rằng “Đông Định Nam” dùng tuyệt thế
trân phẩm này để khen tặng cầm kỹ của nàng.
Phinh Đình vừa kinh sợ việc ra tay hào phóng của
“Đông Định Nam”, lại khen hắn tâm kế hơn người, thế nhưng lại dùng ngữ điệu lạnh
băng nói: “Đại lễ như thế không dám tự tiện tiếp nhận. Thỉnh đem vật này trở về.”
Sở Mạc Nhiên ngạc nhiên: “Hoa tiểu thư, đây là do chủ
nhân nhà ta…”
“Lần trước là cổ cầm, hôm nay là đồng khí, ngày mai
lại là cái gì?” Âm thanh như trân châu rơi xuống đất của Phinh Đình thật rõ
ràng truyền ra ngoài: “Nếu lấy vật đổi vật, ta một thân nữ tử, trên người không
hề có lấy một món quà đáp lễ nào; nhưng nếu muốn dùng những thứ này để đổi ‘cái
khác’, thật cũng không có dễ dàng như vậy.”
Hoa tiểu thư thông minh phi thường, ở bên cạnh liền
lanh lảnh kêu lên một câu: “Chỉ gọi người tặng lễ vật đến, người như thế nào lại
không thấy bóng dáng đâu? Không thành tâm thành ý như thế, chẳng trách tiểu thư
chúng ta tức giận.” Bên miệng nhịn cười, nàng giương giọng gọi: “Hoa quản gia,
tiễn khách!”
“Tiểu thư, thỉnh nghe Mạc Nhiên giải thích, thật ra
thì…”
Hoa tiểu thư không nể tình nói: “Không nghe không
nghe, nam nhân các người chỉ biết thương tâm của nữ nhân.” Không biết có phải
nhớ đến tình lang của chính nàng bây giờ không rõ tung tích hay không, nàng ta
cư nhiên lại đem lửa giận thuận đường rơi trên người Sở Mạc Nhiên, liên thanh
kêu Hoa quản gia tiễn khách.
Sở Mạc Nhiên còn chưa có cơ hội giải thích thì Hoa
quản gia đã đến, đối Sở Mạc Nhiên liên tục chắp tay: “Khách nhân chớ trách, tiểu
thư chúng tôi mệt mỏi, muốn tạm nghỉ. Người xem, trời cũng tối rồi.” Vừa cúi đầu
vừa nhường đường rồi đem Sở Mạc Nhiên và Quy Lạc đồng khí cùng nhau tống xuất
Hoa phủ.
Sở Mạc Nhiên vì Trấn Bắc vương làm việc trước giờ
chưa bao giờ mất mặt như lần này, nhưng ở Hoa phủ vẫn có cố kỵ đó là tiểu thư
mà chủ nhân yêu thương, không thể để thất lễ, hắn chỉ còn biết trở lại Trấn Bắc
vương phủ, đối Sở Bắc Tiệp đem đầu đuôi sự tình thuật lại một lần.
Hắn từ trước tới giờ giỏi giang, nay nói xong sự
tình liền im miệng, đem đồng khí cung kính đặt lên trên bàn.
Sở Bắc Tiệp đang vùi đầu phê duyệt công văn, nghe
xong thì vừa vặn phê hết một xấp, hắn ngẩng đầu cười ha ha: “Không nghĩ đến
nàng có khí phách như thế, nếu là nam nhân, ta nhất định phải đem nàng đến dưới
trướng ta làm một tướng quân. Người như thế hoàn toàn có thể dẫn dắt thiên quân
vạn mã.”
Cười được một lúc, ánh mắt sắc bén liền nheo lại một
nửa: “Kỳ phùng địch thủ, xem ra ta thật không thể khinh địch.”
Sở Mạc Nhiên trầm ngâm nói: “Giai nhân như thế, mỹ mạo
thượng hảo, lại có cầm kỹ vô song, kiến thức quảng đại. Tướng quân nếu thích, bằng
không ngày mai giương cờ hiệu Trấn Bắc vương tới cửa cầu hôn?”
“Không,” Sở Bắc Tiệp trầm giọng nói: “Nàng không giống
với oanh oanh yến yến trong cung. Nàng là phượng hoàng, ta phải dùng cầu phượng
hoàng chi lễ.” Hắn đứng lên đem áo choàng màu đen rộng thùng thình kia hướng
trên lưng xoay tròn, “Đi, đi biểu hiện một chút thành ý của ta.”
“Hiện tại?…”
Tối nay Phinh Đình lại ngủ không được, vô duyên vô cớ
đuổi đi sứ giả do người ta phái đến tặng lễ, nàng có tám phần nắm chắc rằng
ngày mai “Đông Định Nam” sẽ đăng môn bái phỏng.
Nếu hắn đến, trước hết phải hảo ngôn hóa giải nộ khí
của hắn, kế đến… tự nhiên chính là khơi mào chủ đề về Kính An vương phủ… Aizz
aizz, cặp mắt đen thâm thúy kia lại nhảy ra quấy rối, Phinh Đình liền tâm thần
bất an. Nàng nghĩ đến việc ngày mai phải cùng một nam nhân còn chưa minh bạch
lai lịch giao chiến, mà nam nhân này lại đang nhiệt liệt theo đuổi chính mình.
Theo đuổi cũng thôi đi, nàng Bạch Phinh Đình tuy rằng
không phải mỹ nhân, ở Kính An vương phủ cũng có không ít kẻ ái mộ. Nhưng nam
nhân này lại cố tình bá khí như vậy; bá khí như vậy rồi lại rất có tâm kế; có
tâm kế nhưng lại không có vẻ xảo trá, ngược lại mang theo một loại tiêu sái khiến
người khác không thể sinh ác cảm được.
“Phinh Đình, ngươi lại loạn nghĩ cái gì?” Nàng nằm
phía trước cửa sổ, đối chính mình nhíu mi.
Trên khoảng đất ngoài cửa sổ một mảnh ngân sương, tối
nay ánh trăng thật tròn. Nàng đơn giản phủ thêm quần áo, ra khỏi phòng ngắm
trăng.
Hoa phủ giả sơn tạo cảnh, ngày thường xem thì có
chút tục khí, giờ phút này được ánh trăng chiếu lên nên hiện ra thong dong yên
lặng. Chung quanh im ắng, ngay cả con sâu cũng thức thời mà không kêu gọi.
Phinh Đình ngẩng đầu nhìn trăng, khóe mắt có một cái bóng chợt lóe.
Một thân ảnh cao lớn đang đứng trên đầu tường chợt
làm cho Phinh Định hoảng sợ.
Có trộm!
Phinh Đình vừa muốn lên tiếng, cái bóng kia đã giống
như đại bàng bật tung đôi cánh từ tường cao theo hướng nàng mà lao thẳng xuống
dưới. Còn không kịp kêu ra một tia âm thanh, cả miệng lẫn mũi Phinh Đình đã bị
một bàn tay thô ráp che kín, một cỗ khí tức của nam nhân liền đem nàng bao phủ.
“Đừng lên tiếng.” Nam nhân trầm giọng mệnh lệnh.
Phinh Đình khóe mắt nhảy dựng lên, cư nhiên là hắn?
Sở Bắc Tiệp ôm Phinh Đình, ở bên tai nàng nói nhỏ:
“Ngươi là thị nữ của Hoa tiểu thư phải không? Tại hạ Đông Định Nam, không hề có
ác ý. Ta buông ngươi ra, ngươi không được kêu to.” Hắn một tay che miệng Phinh
Đình, một tay tùy ý vỗ vỗ bảo kiếm nơi thắt lưng, thanh âm nhã nhặn có lễ, khiến
người khác nhìn không ra ác ý.
Phinh Đình gật gật đầu, Sở Bắc Tiệp thấy nàng ánh mắt
trong suốt, là một người thông minh, thật sự buông tay ra, đối nàng mỉm cười gật
đầu.
Hắn mày rậm mắt sáng, mũi cao mà thẳng, bên môi mang
theo ý cười như có như không, Phinh Đình lần đầu tiên ở gần như thế nhìn hắn,
trong lòng cư nhiên không nhịn được đập rộn lên, nghĩ đến hắn ngày đó ở ngoài
liêm biểu đạt tình cảm ngưỡng mộ với mình, chỉ cảm thấy như mật trong nhị hoa
ngấm đến bên răng, một mảnh thanh ngọt.
Sở Bắc Tiệp từ nhỏ bị nữ nhân trong cung quay quanh,
sớm đã quen được người khác ngưỡng mộ, căn bản không để ý, chỉ hỏi Phinh Đình:
“Tiểu thư đã ngủ rồi?”
Phinh Đình sợ hắn nghe ra được thanh âm của chính
mình, không dám trả lời, gật gật đầu.
Sở Bắc Tiệp thầm nghĩ: Dụng binh trước hết phải thám
thính tình hình của địch, thị nữ này cư nhiên ở bên cạnh giai nhân, tất nhiên
biết sở thích của nàng. Hắn thản nhiên dương môi, lại hỏi: “Tiểu thư của ngươi
thích đánh đàn, ngươi biết cầm của nàng là theo ai học không?”
Phinh Đình chỉ chỉ yết hầu, nha nha hai tiếng.
Sở Bắc Tiệp lập tức hiểu được: “Nguyên lai ngươi là
người câm.” Một khi đã như vậy thì không còn cách tìm hiểu chuyện của giai
nhân, hắn cũng không uể oải, đi đến bên ngoài phòng ngủ của Hoa tiểu thư, như
đang lắng nghe gì đó, đứng yên không lên tiếng.
Người này rốt cuộc muốn làm gì? Phinh Đình không dám
tùy tiện tránh đi, liền đi qua đứng bên cạnh Sở Bắc Tiệp.
Nàng thật muốn hỏi xem ngày ấy hắn nói rằng rất
nhanh có thể nhìn thấy tiểu Kính An vương là chuyện gì, chỉ hận nàng thời khắc
này là thị nữ, lại là người câm, chỉ còn có thể gấp không ở trong lòng.
Sở Bắc Tiệp nhìn ra trong mắt nàng vô cùng lo lắng,
lại hiểu lầm hàm ý trong đó, trầm giọng nói: “Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ không
quấy rầy tiểu thư nhà ngươi đâu. Ta chỉ đang vì phượng hoàng yêu quý gác đêm mà
thôi.”
Phinh Đình sửng sốt, phong tục Đông Lâm, các cặp
tình nhân sắp thành thân, nam nhân phải đứng trước cửa phòng ngủ của người yêu
gác ba đêm để thể hiện việc sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ người yêu. Đây là chuyện
trước hôn lễ ba ngày mới phát sinh. Người này thâm tình lớn mật như thế, chưa
có hôn ước lại vượt tường tiến đến gác đêm.
Nghĩ đến chính mình đối với hắn vẫn là lừa gạt,
trong lòng không khỏi áy náy. Đôi mắt xinh đẹp của Phinh Đình hơi hơi cúi xuống,
đối bản thân nói: Ta cũng là không có biện pháp, nếu hắn biết được ta là người
của Kính An vương phủ, nói không chừng lập tức sẽ đem ta đưa đến đại lao.
“Ngươi đi ngủ đi.”
Phinh Đình liếc hắn một cái, không đi không tốt, đi
lại cảm thấy không đành lòng, thật khó có được một nam nhân thâm tình như vậy,
vạn nhất ngày sau hắn biết được mình đã vì một Hoa tiểu thư không phải “Hoa tiểu
thư” gác đêm, kia…
“Đi đi, ngủ đi. Đây là việc mà nam nhân Đông Lâm nên
làm.” Sở Bắc Tiệp đã hạ quyết tâm thắng được lòng của mỹ nhân.
Phinh Đình bất đắc dĩ, đành phải cúi đầu trở về
phòng.
Về phòng rồi lại ngủ như thế nào được? Nàng nằm trên
giường trở mình hết bốn năm lần, khuyên chính mình nói: Ta không hề gọi hắn gác
đêm, này cùng ta có quan hệ gì? Nhưng sau một hồi, nàng lại cảm thấy bản thân
thật quá xấu xa.
Nàng nhịn không được lặng lẽ đứng lên, ở sau cửa sổ
nhìn lén.
Sở Bắc Tiệp còn đứng nguyên tại chỗ, ngửa đầu nhìn
ánh trăng. Hắn thân hình cao lớn, khí thế bất phàm, ánh trăng sáng vàng, đều đều
rơi trên người hắn, chợt nhìn như thiên tướng hạ phàm.
Phinh Đình đem chiếc mũi cao thẳng, đường nét như chạm
khắc tỉ mỉ ấy nhìn kỹ mấy lần, Sở Bắc Tiệp bỗng nhiên hơi hơi động. Phinh Đình
liền như con thỏ nhỏ bị kinh sợ lui qua một bên, mặt đột nhiên đỏ lên.
Tay đặt lên ngực, tâm tựa hồ đã không còn ở bên
trong nữa.
Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, ngươi như thế nào
lại không ngồi?
Ngốc tử a, gác đêm cũng không cần thành kính như vậy
đi? Giờ khắc này chẳng lẽ sẽ có người đến xem xem ngươi là đang đứng hay đang
ngồi sao?
Phinh Đình chỉ ngóng trông hừng đông, hừng đông, hắn
cũng nên nghỉ ngơi. Người cho dù có làm bằng sắt cũng không thể cứ ép buộc mình
như vậy.
Trời cuối cùng cũng lộ ra một tia xám trắng, Phinh
Đình xoay người ra khỏi cửa.
Ai ngờ vừa xoay người lại, toàn chân đã tê rần, nàng
nhè nhẹ kinh hô một tiếng, cơ hồ ngã trên mặt đất.
Nguyên lai Sở Bắc Tiệp một đêm không ngủ, nàng thế
nhưng cũng bồi hắn cả đêm.
“Thế này không phải điên rồi hay sao?” Phinh Đình vừa
chê cười chính mình, vừa chậm rãi nương theo tường đứng lên, chờ cho khí huyết
thông suốt mới mở cửa đi đến bên Sở Bắc Tiệp.
Sở Bắc Tiệp đã đứng một đêm, cư nhiên vẫn thần thái
sáng láng, nghe thấy tiếng bước chân, vừa xoay đầu, phát hiện thị nữ câm đêm
qua lại đến nữa.
“Ngươi tỉnh thật sớm, phải hầu hạ tiểu thư nhà ngươi
rửa mặt chải đầu?”
Phinh Đình gật gật đầu.
Sở Bắc Tiệp vốn không muốn tiếp tục để ý tới nàng,
nhưng sau khi quay đầu đi, cứ cảm thấy phía sau một đạo ánh nhìn nóng nóng ấm ấm.
Hắn kiến thức vô số, chưa bao giờ bị ánh mắt nữ tử làm nhiễu loạn, hôm nay cư
nhiên đối với ánh nhìn của một thị nữ nho nhỏ cảm thấy không thoải mái. Hắn
quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt chuyên chú của Phinh Đình.
Con ngươi trong sáng như pha lê.
Con ngươi kia như có thể nói, tựa hồ trong suốt thản
nhiên như một dòng suối nhỏ, nhưng tỉ mỉ nhìn vào trong lại như hồ sâu. Màu
quang lưu dật trong đồng tử, một ánh mắt liền ẩn giấu thiên ngôn vạn ngữ.
Sở Bắc Tiệp trong lòng không khỏi run lên: “Tiểu thư
nhà ngươi nhất định rất thích ngươi, ngươi có một đôi mắt không ai có thể sánh
được.”
Phinh Đình khóe môi vừa muốn khẽ nhếch, Sở Bắc Tiệp
lại thở dài tiếp: “Có thể có thị nữ như thế, có thể tưởng tượng tiểu thư là
giai nhân cỡ nào.”
Phinh Đình chỉ cảm thấy như bị người ta dùng gậy đập
cho một cái. Nàng sắc mặt không đổi, vẫn là bộ dạng dịu dàng thành thực, xoay đầu
tiến vào phòng ngủ của Hoa tiểu thư.
Ở trong phòng ngủ đợi gần một canh giờ, Hoa tiểu thư
mới lười biếng tỉnh dậy.
Rửa mặt, chải đầu, Phinh Đình cơ hồ đều trầm mặc.
Hoa tiểu thư ngạc nhiên hỏi: “Ngươi hôm nay làm sao
vậy?”
“Không có gì.” Phinh Đình cân nhắc xem liệu có nên
đem chuyện “Đông Định Nam” gác đêm nói cho Hoa tiểu thư không, nhưng Hoa tiểu
thư nhất định sẽ lại giễu cợt.
Nàng hiện tại nóng lòng thiếu gia, lại phải đề phòng
bị người khác biết được thân phận, trong lòng còn có điểm áy náy bất an cùng tức
giận, những tư vị kia hỗn hợp lại thật không dễ chịu gì, tự nhiên cũng không
nguyện trêu chọc cho Hoa tiểu thư đến giễu cợt.
Để cho nam nhân kia đứng cho đủ đi.
Chậm rãi dây dưa hồi lâu, Hoa tiểu thư cùng Phinh
Đình mới ra khỏi phòng ngủ. Phinh Đình vừa đi ra nhìn, Sở Bắc Tiệp cư nhiên
không thấy bóng dáng nữa.
“Nhìn cái gì? Cái viện này đột nhiên trở nên đẹp đẽ
à?”
Phinh Đình nhìn kỹ bốn phía, cư nhiên thật sự không
thấy Sở Bắc Tiệp, hắn hiển nhiên đã trở về rồi, không khỏi trong lòng lại sinh
hảo cảm. Vốn nghĩ hắn đứng đây một đêm, ngày thứ hai nhất định hướng tiểu thư
thỉnh công, không ngờ hắn cư nhiên một chút ý đồ khoe khoang đều không có, tiểu
thư vừa tỉnh đã lẳng lặng rời đi, xứng được với phong độ của một nam tử hán.
Hoa tiểu thư ở đằng sau đẩy nàng: “Đi thôi, hôm nay
lão bản tiệm hoa đáp ứng tặng ta hai bồn tử mẫu đơn, ra ngoài tiền sảnh xem xem
hoa đã đến chưa.”
Phinh Đình có điều suy nghĩ, đi đến nửa đường bỗng
nhiên “Ai da” kêu lên.
Hoa tiểu thư bị hù cho nhảy dựng, vội hỏi: “Làm sao
vậy?”
Vạn nhất Sở Bắc Tiệp gác đêm đến sáng không rời đi,
nàng và tiểu thư ra đến ngoài viện, ba người chạm mặt vừa nói chuyện, chẳng phải
cái gì đều bị vạch trần sao? Để Sở Bắc Tiệp biết được bản thân mình là thị nữ
không sao cả, nhưng tương lai như thế nào dò hỏi được tin tức của thiếu gia
đây? Nghĩ đến chỗ này, Phinh Đình bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, thầm trách chính
mình nghĩ không chu toàn, lại âm thầm kỳ quái: Tối qua rốt cuộc làm sao vậy? Những
chuyện lớn này đều không nghĩ đến, lại ngây ngốc bồi nam nhân kia đứng cả một
đêm.
Thế nhưng nghĩ đến việc chính mình bồi Sở Bắc Tiệp đứng
hết một đêm kia, trong lòng nàng lại vô cùng ngọt ngào.
¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸ ❄ ¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸
CHƯƠNG 6
Tâm trạng thấp tha thấp thỏm của Phinh Đình đến giờ
cơm tối đã hoàn toàn chuyển thành phẫn nộ. Nằm ngoài dự liệu, Sở Bắc Tiệp hôm
nay không hề đăng môn bái phỏng, mà những câu hỏi dùng để thám thính vấn đề
nàng suy tính hồi lâu kia một câu cũng không có cơ hội sử dụng đến.
Một bữa cơm tối ăn đến dị thường nặng nề, ngay cả
Hoa tiểu thư ngày thường luôn tùy tiện cũng nhìn ra Phinh Đình có chỗ không ổn,
sau khi ăn xong cũng không quấn quít lấy Phinh Đình nói này nói kia, trực tiếp
để cho Phinh Đình về phòng nghỉ ngơi.
Tối qua một đêm không ngủ, Phinh Đình tuy mệt mỏi
nhưng lại vẫn ngủ không được. Nàng mở to mắt nhìn lên thanh gỗ trên mái nhà,
trong lòng vô duyên vô cớ khẽ động, nàng trở mình xuống giường, vụng trộm hướng
bên ngoài cửa sổ liếc nhìn một cái.
Quả nhiên, trước phòng ngủ của tiểu thư lại có một
bóng người khôi ngô.
Vẫn tiêu sái, thần khí như thế, không để ý đến thế tục
lại thâm tình, Phinh Đình lẳng lặng nhìn ngắm, có điểm ngây ngốc, qua được một
lúc lâu, phục hồi tinh thần lại, nàng rốt cuộc cảm thấy thật không đành lòng.
Sở Bắc Tiệp hôm nay lại đến gác đêm, cả ngày hắn
công vụ bận rộn, trở về Trấn Bắc vương phủ lại ngựa chạy không ngừng tiến cung
gặp hoàng huynh. Nhưng giờ hắn lại đến rồi, đứng bên ngoài cửa sổ, bên tai thường
nhớ đến tiếng ca và tiếng đàn tuyệt mỹ của Hoa tiểu thư, mỗi một câu đối đáp
ngày đó đều khiến hắn nhịn không được mỉm cười.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, hắn quay người lại:
“Lại là ngươi?”
Phinh Đình cúi mắt, bưng đến một chiếc ghế, trên ghế
có phủ một lớp da thuộc, nàng chỉ chỉ Sở Bắc Tiệp rồi lại chỉ chỉ chiếc ghế.
“Ta không mệt, không cần ngồi.”
Cặp mắt hẳn là đôi mắt đẹp nhất thiên hạ ấy nhìn qua
đây, sâu kín, tựa thanh tuyền trên núi thấm vào lòng người. Sở Bắc Tiệp đột
nhiên cảm thấy cự tuyệt hảo ý của người ta như vậy quả thật không nên.
Trong đôi mắt to đẹp của Phinh Đình cất giấu sầu lo,
gấp gáp, nghi hoặc, cũng chưa từng gặp qua người nào có thể thiện dùng đôi mắt
để nói chuyện như nàng, nàng lẳng lặng xem xét Sở Bắc Tiệp đến khi Sở Bắc Tiệp
nói: “Được thôi, đa tạ.”
Thoáng một cái, đôi mắt khả ái kia cư nhiên bừng
sáng lên, tựa hồ bên trong được đặt hai khối dạ minh châu hiếm thấy. Sở Bắc Tiệp
nhìn thấy ánh mắt của Phinh Đình, phảng phất như vào ngày đông được ngâm mình
trong nước ấm, cả người thoải mái nói không nên lời, cảm thấy ngồi xuống quả thật
là một chuyện tốt.
Phinh Đình thấy Sở Bắc Tiệp ngồi xuống, nàng xoay
người trở về phòng.
Sở Bắc Tiệp như thất thần nhìn ngắm bóng dáng của
nàng, cảm thấy một trận mất mát, đột nhiên nhớ đến phượng hoàng mà chính mình
đang canh gác mới lập tức cảnh giác đem tâm thần kéo trở về.
Qua một lúc lâu, tiếng bước chân lại vang lên. Đôi mắt
Sở Bắc Tiệp chợt nheo lại, nhưng không quay đầu, quả nhiên là Phinh Đình đến,
nàng ở bên cạnh Sở Bắc Tiệp đặt xuống một chiếc khay, trong đó đựng một cái
chén nhỏ, một ấm trà nóng, cư nhiên còn có một chút điểm tâm tinh xảo.
“Thật làm khó cho ngươi suy nghĩ chu đáo như thế.”
Phinh Đình phải đảo hết một vòng lớn mới đến được
phòng bếp làm một chút điểm tâm mang đến, nghe thấy Sở Bắc Tiệp khen, nàng
không khỏi hé miệng cười cười.
Ý cười từ bên môi chầm chậm tản ra ngoài, không chỉ
mặt nàng đang cười, dường như con người này, mỗi một lỗ chân lông, mỗi một sợi
tóc đều đang cười. Sở Bắc Tiệp ở dưới ánh trăng bỗng nhiên nhìn đến sững sờ,
đây thật sự là một tuyệt thế mỹ nhân, hắn tập trung nhìn lại, vẫn là nha đầu
câm kia, một đôi mắt to, hơi thanh tú, chỉ có thể tính là tư sắc trung đẳng.
Hắn nhìn qua bức họa của Hoa tiểu thư, là một mỹ
nhân.
Phinh Đình bị ánh trăng chiếu rọi, bị Sở Bắc Tiệp
nhìn chằm chằm, tựa hồ có điểm say. Khí vị trầm thấp ổn trọng của hắn chiếm cứ
toàn bộ Hoa phủ, tuy rằng ngồi trên ghế, hắn so với bất cứ kẻ nào đều cao lớn
hơn, đây là một nam tử hán chân chính đi? Phinh Đình nhìn trộm hắn, một thanh
âm chán ghét nho nhỏ bật ra, nhắc nhở nàng phải lo lắng chuyện của thiếu gia.
Đúng, hiện tại hỏi hắn chuyện của thiếu gia, liệu hắn
có trả lời không? Mặt trăng ôn nhu như thế, hắn sắc mặt ôn hòa, có lẽ sẽ nhẹ
nhàng nói cho nàng một hai câu.
Lại nhìn khuôn mặt kiên nghị của Sở Bắc Tiệp, Phinh
Đình liền tỉnh táo lại. Không được, kia làm sao có thể? Người này không phải hạng
người dung tục có thể bị nữ sắc mê hoặc.
Trong lòng nàng loạn lên, dần dần oán hận chính thân
phận của mình. Thị nữ Phinh Đình, kẻ lừa đảo Phinh Đình, nàng cảm thấy vô cùng
phật lòng, bản thân thật đáng ghét. Nàng đột nhiên đứng lên, mặc kệ Sở Bắc Tiệp
đang nhìn chăm chú, chính mình trở về phòng.
Trốn bên cửa sổ, nàng lại nhìn Sở Bắc Tiệp một đêm.
Ngày thứ hai, Sở Bắc Tiệp như cũ vô thanh vô tức biến
mất.
Mà Phinh Đình, liên tiếp mệt nhọc hai đêm, bệnh ho vốn
chưa trị tận gốc cư nhiên tái phát, cùng với sốt cao liền trở thành bệnh nặng.
Hoa tiểu thư biết nàng bệnh, lệnh người mời đại phu
đến chữa trị, trấn an nói: “Ngươi hảo hảo dưỡng bệnh uống thuốc, nơi của ta có
người khác hầu hạ. Còn nữa, hôm nay không cho phép xuống giường.”
Phinh Đình mơ mơ màng màng, cũng biết nàng một mình ở
bên ngoài, sức khỏe chính là thứ quan trọng nhất, quả nhiên liền nghe lời Hoa
tiểu thư, đem thuốc cắn răng uống hết, hảo hảo ngủ một giấc.
Khi nàng tỉnh lại, trời đã tối rồi.
Vừa đúng lúc Hoa tiểu thư ăn xong bữa tối đến xem
nàng, cười nói: “Ngủ suốt một ngày, ta thấy tinh thần ngươi tốt lên nhiều rồi.
Hôm nay ấy, vị Đông Định Nam công tử của ngươi đến. Ta không dám đáp lời, sợ bị
lộ, đành phải giả đau cổ họng, đem hắn đuổi đi rồi.”
Phinh Đình “nha” một tiếng, cả người từ trên giường
ngồi bật dậy, vẻ mặt ảo não.
“Đừng nóng vội a, hắn nếu đối với ngươi có ý, ngày
sau sẽ lại tới mà.”
Phinh Đình trong lòng sốt ruột, khơi khơi bỏ qua mất
thời cơ dò hỏi tin tức. Thời gian càng kéo càng dài, nàng không biết khi nào mới
có thể trở về Kính An vương phủ; mà ở trong Hoa phủ, tâm nàng càng ngày càng loạn,
dường như không còn quản được chính mình vậy.
Nàng cảm giác rằng bản thân mình như lâm vào một
vũng bũn, giãy dụa không phải, không giãy dụa cũng không phải.
Hoa tiểu thư không hiểu tâm sự của nàng, nghĩ rằng
nàng bệnh nên có hơi khó tính, nhẫn nại khuyên nàng hai câu, phân phó các thị nữ
khác đưa cơm nấu thuốc liền nhẹ nhàng mau mắn rời khỏi.
Đêm nay, Sở Bắc Tiệp lại đến. Hắn vẫn là đứng sừng sững
trước cửa phòng ngủ của Hoa tiểu thư, nhưng tai hắn lại tỉ mỉ nghe ngóng động
tĩnh xung quanh. Thân ảnh của thị nữ câm kia cứ ở bên cạnh hắn chuyển a chuyển,
muốn bắt lấy lại thoáng cái không thấy đâu nữa. Sở Bắc Tiệp đối với chính mình
thật bất mãn, không phải đến vì phượng hoàng gác đêm sao? Cư nhiên lại động đến
tâm tư khác. Hắn cảm thấy chính mình thật có lỗi với giai nhân thiên hạ vô song
trong ấn tượng, sự áy náy rất hiếm khi xuất hiện lại đã xuất hiện rồi, thế
nhưng đôi mắt biết nói của thị nữ ấy vẫn không chịu rời khỏi đầu óc của hắn.
Một cách sâu kín, con ngươi biết nói chuyện trong vô
thanh.
Tiếng bước chân thật sự lại đến nữa, niềm vui sướng
trong lòng Sở Bắc Tiệp xướng lên khúc nhạc nhè nhẹ. Hắn quay đầu, vừa muốn lộ
ra nụ cười ôn nhu, sắc mặt bỗng nhiên khẽ biến: “Làm sao vậy?”
Phinh Đình cước bộ phù phiếm, như tùy lúc có thể ngã
xuống vậy. Sở Bắc Tiệp tự nhiên duỗi tay ra, giữ chặt tay nàng đem nàng đỡ lấy.
Chạm tay, nhiệt độ không giống với bình thường.
“Bệnh rồi?” Hắn thấp giọng hỏi.
Phinh Đình trong lòng một trận đau xót, nước mắt tựa
hồ đã ngưng đọng trong hốc mắt. Nhiều ngày như thế, hình bóng cô đơn như thế, bỗng
nhiên như có người đến chiếu cố một chút, nàng bệnh một trận, Hoa tiểu thư, Hoa
quản gia, Trần ma ma cũng phí không ít tâm tư, an ủi không ít, nhưng cái gì
cũng không sánh được hai chữ nhẹ nhàng của người bên cạnh.
Chỉ hai chữ, đã như cái gì đều đủ rồi.
Nàng lộ ra nhu nhược, đáng thương hề hề hướng Sở Bắc
Tiệp liếc mắt một cái. Ánh mắt ấy, cư nhiên đem tâm Sở Bắc Tiệp giữ lấy. Hắn quả
thực đã quên mất phượng hoàng của hắn.
“Phòng của ngươi ở đâu?”
Phinh Đình gật gật đầu, tiếp theo cơ hồ sắp nói ra,
nàng lại gắt gao cắn lấy môi dưới mới không bị lộ.
Sở Bắc Tiệp đem nàng ôm ngang lấy rồi bế lên: “Nghỉ
ngơi đi, trời đã trễ như thế, lại còn đang bệnh. Tiểu thư các ngươi thế nào lại
không chăm sóc một chút?” Đi nhanh bước vào trong phòng, đem Phinh Đình đặt nằm
ngang lên giường.
Hắn trước nay muốn làm gì thì làm, cũng không để ý tục
lễ thế gian, vụng vụng về về giúp Phinh Đình đắp mền rồi mới đứng thẳng.
“Ngủ đi.” Nhìn thấy đôi mắt hắn yêu thích kia tràn đầy
mệt mỏi, mất đi vài phần thần thái, cả người hắn đều không thoải mái, thanh âm
kêu Phinh Đình đi ngủ lại giống như thường ngày trên chiến trường đối với binh
lính hạ mệnh lệnh vậy.
Phinh Đình chỉ cảm thấy an tâm, nghe lời nhắm mắt lại,
một lát, dường như không nỡ lại mở mắt ra.
Sở Bắc Tiệp đang muốn rời đi, phát hiện “binh lính”
không hề nghe lời: “Nhắm mắt lại, ngủ.”
Phinh Đình đột nhiên cảm thấy thú vị, giống lúc nhỏ
trêu cợt thiếu gia vậy, có thể xướng một chút phản nghịch nho nhỏ, trong lòng sảng
khoái nói không nên lời, nàng mở to hai mắt lẳng lặng nhìn Sở Bắc Tiệp.
Sở Bắc Tiệp bị nàng sâu kín nhìn chằm chằm, cư nhiên
tay chân luống cuống đứng lên, hắn cảm thấy tim đang đập loạn, đến máu cũng
dâng lên, một loại cảm giác chưa từng xuất hiện thình lình xảy đến, so với chém
giết trên chiến trường càng làm cho hắn cao hứng.
Hắn thật không phục, cả đời hô phong hoán vũ, Trấn Bắc
vương có trường hợp nào là không có gặp qua. Có sợi dây trong tâm hắn bỗng
nhiên chấn động một cái khiến hắn hô hấp trở nên trầm trọng.
Từ trên cao nhìn xuống, tiểu câm điếc trên giường trở
thành một mỹ nhân không hơn không kém. Cái miệng cái mũi khuôn mặt không quan
trọng, phong tình lịch sự tao nhã trong xương của nàng đều lộ ra ngoài, kinh cửu
bất suy, chính là khí chất mà người bình thường không có được.
“Nhắm mắt lại, ” Sở Bắc Tiệp khàn giọng nói: “Ta ra
ngoài đây.”
Phinh Đình cư nhiên có điểm thất vọng, lần này, nàng
ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Sở Bắc Tiệp là chính nhân quân tử, hắn thật sự đi ra
ngoài.
Lại là một đêm, so với đêm qua còn gian nan, so với
đêm trước còn gian nan.
Phinh Đình rạng sáng mới chìm vào giấc ngủ, mơ mơ hồ
hồ ngủ đến trưa. Hoa tiểu thư thần thần bí bí tìm đến, hướng tai nàng nói:
“Ngươi có biết, Đông Định Nam kia là ai?”
Phinh Đình tim đập rồi lại đập.
“Ta nói cho ngươi, hắn chính là Trấn Bắc vương của
Đông Lâm chúng ta. Ta hôm qua mới nhìn thấy bức họa của hắn, trời ạ, đỉnh đỉnh
đại danh Trấn Bắc vương!”
Phinh Đình trước mắt một trận trắng xóa, thân mình
lay động hai cái mới miễn cưỡng ngồi vững.
Trấn Bắc vương? Đông Định Nam, nam nhân mỗi tối gác
đêm bên ngoài kia, nam nhân đã bế nàng, nam nhân đã khiến nàng ý loạn thần mê,
cư nhiên là Trấn Bắc vương – Đông Lâm vương gia, tướng quân lợi hại nhất của
Đông Lâm, địch nhân lớn nhất của Quy Lạc, đối thủ đáng sợ nhất của thiếu gia.
Hoa tiểu thư đem việc này biến thành kỳ ngộ, liên tục
chúc mừng Phinh Đình, hưng phấn vỗ vỗ bả vai nàng nói: “Hảo Tiểu Hồng, chúng ta
cũng giống như tỷ muội vậy, ngươi nhất định sẽ giúp ta có đúng hay không?”
“Ân?”
“Việc này rất đơn giản, ta đã phái Hoa quản gia truyền
tin cho Trấn Bắc vương. Nói rõ Hoa tiểu thư trên người có hôn ước, không thể tự
do, chỉ cần hắn nguyện ý giúp Hoa tiểu thư từ hôn, vạn sự đều có thể thương lượng.”
Hoa tiểu thư đắc ý dào dạt nói: “Lần này cha cũng không thể bức ta thành thân rồi.
Đợi đến khi từ chối được hôn sự này, chúng ta đem chuyện nói rõ ràng với Trấn Bắc
vương, ta sẽ tặng cho ngươi một bộ giá y phong phú. Đúng rồi! Giá y của ta có
thể tặng cho ngươi.”
Phinh Đình nghe được một nửa đã muốn gấp đến cả người
run rẩy: “Người… Người… Người điên rồi sao? Trấn Bắc vương có thể dễ dàng chọc
đến sao, hắn so với mười cái phu gia của người còn muốn lợi hại hơn, vạn nhất
biết được chúng ta lừa hắn, Hoa phủ chắc chắn sẽ gặp chuyện không may.” Nàng vừa
bệnh nặng, hơi vận lên không được, trong mắt đều là huyền vân nhiều màu.
Hoa tiểu thư vẫn không thèm để ý: “Hắn đối với ngươi
ngưỡng mộ quá sâu. Tuy rằng không biết thân phận và bộ dáng thật của ngươi,
nhưng ta nghĩ đường đường Trấn Bắc vương sẽ không để ý chuyện này.”
“Không phải chuyện này!” Phinh Đình bắt lấy nàng ta:
“Người mau gọi Hoa quản gia trở về, tin này không thể đưa.”
Hoa tiểu thư thấy Phinh Đình kích động, không khỏi
có chút sợ hãi, xấu hổ cúi đầu: “Nhưng Hoa quản gia đã trở về rồi, còn đem theo
hồi đáp của Trấn Bắc vương.”
“Hắn hồi đáp như thế nào?”
“Hắn nói, ngày mai, Hoa tiểu thư nhất định hồi phục
thân phận tự do.”
“Ngày mai?”
Hoa tiểu thư xem Phinh Đình thần thái không tốt, le
lưỡi: “Ta nên đi luyện cầm rồi, ngày mai nói sau.” Nàng ta cư nhiên trốn mất.
Phinh Đình sửng sốt nửa ngày, đem việc này từ đầu tới
cuối cân nhắc một lần.
“Không tốt rồi, Trấn Bắc vương, hắn cư nhiên thật sự
là Trấn Bắc vương…” Nàng trầm ngâm một lát, mâu trung tinh quang chợt lóe, đã hạ
được quyết định: “Thiếu gia còn chưa tìm được, ta không thể vô duyên vô cớ bị
vây ở chỗ này. Hoa phủ… Hoa phủ tự cầu nhiều phúc đi.”
Nàng miễn cưỡng đứng lên, thu thập y phục, ngẫm lại
trên dưới Hoa phủ đối với chính mình thật sự không tồi liền cảm thấy không đành
lòng. Nhưng không đành lòng cũng phải đi, nàng là người của Đông Lâm địch quốc,
vạn nhất bị Trấn Bắc vương phát hiện, Hoa phủ càng khó thoát.
Đem đồ đạc vội vàng thu thập xong, đi qua cửa sau
không thường có người sử dụng của Hoa phủ, Phinh Đình đã ly khai Hoa phủ.
Ra khỏi Hoa phủ, đêm đầu tiên nàng trọ ở khách điếm.
Nàng tựa hồ bồi Sở Bắc Tiệp gác đêm thành thói quen rồi, vẫn cứ không thể ngủ
được, rất nhiều chuyện cùng nhau tiến đến, hết lần này đến lần khác dày vò
nàng.
Bệnh ho lại nặng thêm, cứ tiếng sau tiếp nối tiếng
trước mà ho, toàn thân dường như không còn sức lực.
Ngày hôm sau trong thành một mảnh yên tĩnh, nàng bệnh
rất lợi hại, không thể xuất môn, hướng điếm tiểu nhị hỏi han tình hình bên
ngoài, tựa hồ không xảy ra đại sự gì.
Lại ho hết một đêm, sáng ngày thứ ba, điếm tiểu nhị
sáng sớm đưa nước nóng qua, thuận miệng nói: “Tối hôm qua xảy ra đại sự rồi,
chính là Hoa gia rất giàu có trong thành kia, không biết vì sao lại đắc tội với
Trấn Bắc vương, toàn bộ đều phải bị chém đầu.”
Phinh Đình cả người chấn động, không dám tin trừng
to mắt: “Cái gì? Toàn bộ chém đầu?”
“Không biết là chuyện gì khiến Trấn Bắc vương giận đến
như vậy.” Điếm tiểu nhị thở dài nói: “Hoa gia nhất định đã làm chuyện gì ám muội
mới gây họa diệt tộc như vậy. Trấn Bắc vương của chúng ta vốn là một vương gia
tốt.”
Những câu lải nhải sau đó Phinh Đình toàn bộ đều
nghe không vào. Nàng đoán được Sở Bắc Tiệp sẽ tức giận, nhưng không ngờ được hắn
lại tức giận đến thế, đem toàn bộ Hoa phủ chém đi, đó là bao nhiêu mạng người
a.”
Mi mắt quật cường của Sở Bắc Tiệp cương nghị hiện ra
trước mắt. Nàng nhắm mắt lại, đúng vậy, nàng sớm biết nam nhân này không thể chọc
vào. Hắn là một nam tử hán, nhưng một khi giết chóc thì chính là một ma vương
lãnh huyết nhất, Phinh Đình đã thấy qua sự tàn ác của Trấn Bắc vương trên chiến
trường, binh lính Quy Lạc máu chảy thành sông, đều là ngưng tụ dưới chân của
nam nhân này.
“Hắn muốn miệt toàn bộ Hoa phủ?” Cái bàn cái ghế trước
mắt Phinh Đình, bình phong bài trí đơn giản đều chấn động. Nàng thì thào lắc đầu:
“Không nên…”
Được, với quyền thế tại Đông Lâm của Trấn Bắc vương,
đừng nói miệt một cái Hoa phủ, cho dù miệt mười cái Hoa phủ cũng không có người
dám hé lấy một tiếng.
Hoa lão gia, Hoa tiểu thư, Hoa quản gia, Trần ma ma,
Nhược Nhi, Tử Hoa… Đầu những người này toàn bộ sẽ bị chặt xuống rồi máu chảy đầm
đìa. Phinh Đình đột nhiên cảm thấy trong ngực khó chịu, cơ hồ muốn nôn mửa.
“Không được, ta không thể trơ mắt đứng nhìn.” Nàng
giãy dụa rồi từ giường đứng dậy.
Trấn Bắc vương phủ ngày hôm nay so với ngày thường
càng yên lặng, hai đội thị vệ mắt không chớp đứng ngoài đại môn, thị nữ bên
trong đều điểm mũi chân đi lại, ai nếu cảm thấy cổ họng ngứa, tất yếu phải lén
chạy đến nơi cách xa vương gia mới dám nhè nhẹ ho khan một tiếng.
Ngay cả Sở Mạc Nhiên luôn luôn trấn định thong dong
cũng khoanh tay đứng trong thư phòng, giờ phút này trán cũng đẫm mồ hôi.
Sở Bắc Tiệp ở sau núi công văn ngẩng đầu: “Ngươi rất
nóng?”
“Không phải.”
“Lau mồ hôi.”
“Tuân lệnh.”
Sở Bắc Tiệp lại không gấp gáp bại hoại giống như tưởng
tượng của Phinh Đình.
Ngày trước xử lý xong phu gia tương lai của Hoa tiểu
thư, chuẩn bị cả một đêm, đến lúc lại đăng môn, Hoa tiểu thư đối với hắn thản
nhiên bẩm báo. Hắn không có trừng mắt, không có chửi ầm lên, cũng không có phát
giận, chỉ đứng một lúc lâu trước phòng Phinh Đình, một câu cũng không nói bèn bỏ
đi.
Lúc đó Hoa tiểu thư còn nghĩ rằng nguy cơ đã qua,
ngây thơ đối Hoa quản gia cười nói: “Ta không đoán sai chứ? Trấn Bắc vương rất
độ lượng. Tiểu Hồng lần này thật hồ đồ rồi.”
Trở lại vương phủ, Sở Bắc Tiệp ngồi xuống chậm rãi uống
một chén trà. Sở Mạc Nhiên đứng cùng một bên, thở cũng không dám thở mạnh, hắn
biết, chủ tử nổi giận rồi.
Quả nhiên, Sở Bắc Tiệp uống xong trà nóng, đặt chén
xuống, thản nhiên phân phó: “Ngày mai lúc hoàng hôn, tại trước cửa vương phủ
chém Hoa gia nhất môn.”
Sở Bắc Tiệp lên tiếng, Sở Mạc Nhiên mới nhẹ nhàng thở
ra, lập tức cao giọng nói: “Tuân lệnh.”
“Gà chó không tha.” Sở Bắc Tiệp bỏ thêm bốn chữ.
Hiện tại, mặt trời sắp xuống núi rồi, toàn bộ Hoa phủ
đang khóc ai oán đã bị trói tay sau lưng áp đến quỳ trước đại môn vương phủ, lợi
đao đặt trên cổ, chỉ chờ vương gia hạ lệnh một tiếng.
“Vương gia,” Sở Mạc Nhiên xem xem sắc trời, cung
thanh nói: “Thời giờ đã đến rồi.”
“Thời giờ đã đến rồi?” Sở Bắc Tiệp lẳng lặng lắng
nghe động tĩnh chung quanh, một mảnh yên tĩnh, cái mà hắn mong chờ phảng phất
rơi vào khoảng không rồi, thần sắc biến đổi, trong vẻ lạnh lùng nghiêm túc mang
theo thị huyết ngày thường ít thấy, hắn cười lạnh một tiếng: “Trảm đi.”
Lời còn chưa dứt, gió nhẹ thoảng đưa, trong gió mang
theo tiếng đàn thản nhiên, lướt qua tường vây cao lớn xung quanh vương phủ, sượt
qua thân hình khôi ngô như núi tháp của bọn thị vệ, chui qua cửa sổ rộng mở của
thư phòng rồi phiêu đến tai Sở Bắc Tiệp.
“Có loạn thế, tất hiện anh hùng; có anh hùng, tất hiện
giai nhân. Hỗn loạn làm sao, hỗn loạn làm sao…” Sâu kín thấp giọng hát, đúng là
khúc hát trong liêm ngày đó. Ngữ điệu ôn nhuận êm tai, bỗng nhiên hàm chứa sự
lanh lợi nghịch ngợm không sao nói hết rồi thản nhiên nhất chuyển…
“Có binh tài, tất có người lừng danh; có lừng danh,
tất không yếm trá. Binh bất yếm trá, binh bất yếm trá…”
Tiếng đàn dễ nghe, như thác nước chảy khắp mặt đất,
như dòng suối nhỏ trên núi, như vân trung phi điểu, lúc thì nhẹ bay sượt qua
thanh thanh lục thảo, lúc thì toản nhập vân tiêu.
Sở Bắc Tiệp khóe miệng giương lên.
Sở Mạc Nhiên nghe đến sửng sốt, hơn nửa ngày mới nhớ
đến lệnh của tướng quân, vừa muốn ra ngoài truyền lệnh, thanh âm của Sở Bắc Tiệp
đã từ đằng sau truyền đến: “Tạm thời không chém nữa. Ngươi đem cô nương đánh
đàn kia thỉnh đến vương phủ.”
“Tuân lệnh!”
Rất nhanh, Sở Bắc Tiệp lại nhìn thấy đôi mắt đen vừa
đáng yêu lại vừa đáng hận kia.
Giờ phút này, đôi mắt đen ấy đang nhìn chằm chằm vào
hắn, không úy kị, cũng không khiêu khích; không sợ hãi, cũng không đắc ý. Phinh
Đình ôn nhu liếc hắn một cái, ôn thuận hành lễ: “Bái kiến vương gia.”
Thật quen thuộc, thanh âm nghe được trong liêm ngày ấy
làm cho Sở Bắc Tiệp khẽ lướt qua đôi môi mỏng của mình.
Hắn nheo mắt lại, từ trên cao nhìn xuống nữ tử to
gan lớn mật này: “Hôm nay ta cũng xem như đại khai nhãn giới rồi. Ngươi vừa là
tiểu thư, lại là thị nữ; vừa là câm điếc, lại biết ca hát. Ngươi còn có bản
lĩnh gì, để bổn vương xem xem.”
Nguy hiểm ẩn trong cường thế hướng Phinh Đình nghênh
diện đánh úp qua, đối mặt với Trấn Bắc vương không giận mà uy, chiến sĩ dũng
mãnh nhất cũng phải phát run.
Phinh Đình lại khẽ cười, hàm chứa một chút ủy khuất
nhẹ hỏi: “Vương gia tức giận rồi?”
Sở Bắc Tiệp hừ lạnh một tiếng, không đáp mà hỏi lại:
“Ngươi có biết là binh bất yếm trá, trá được tất thắng, không được tất bại?”
“Thắng làm vua, thua làm giặc.” Phinh Đình thu lại nụ
cười, thở dài: “Như thế, chỉ đành phải thỉnh vương gia xử phạt.” Dứt lời, nàng
thật sự dứt váy sang một bên cúi đầu quỳ xuống.
Sở Bắc Tiệp trên đỉnh đầu nàng tựa tiếu phi tiếu nhướng
mày, lấy từ trên bàn một phương ngọc trấn chậm rãi đùa nghịch: “Ta biết mục
đích của ngươi ở đâu, lâm nguy không đành lòng vứt bỏ Hoa phủ, cũng xem như
ngươi thị nữ này có chút lương tâm. Tốt, Hoa phủ ta tạm thời tha thứ, nhưng…” Hắn
dừng một chút, lạnh như băng nói: “Ngươi ở lại vương phủ.”
“Lưu lại vương phủ hầu hạ vương gia?”
Sở Bắc Tiệp trêu tức: “Ngươi còn tính qua đây làm
vương phi?”
Người ở dưới chân không hề lên tiếng nữa, chậm rãi
thi lễ một cái.