Post a Tweet on Twitter twitter.com

Cười đau ruột với "cảnh nóng" đầu đời của các nàng

Trước khi "cảnh nóng" của hai vợ chồng diễn ra suôn sẻ, chị đã khiến anh tròn mắt khi đạp bay chồng xuống đất...

9 kiểu đàn ông Việt mà phụ nữ luôn coi thường

Bên cạnh những mẫu đàn ông khiến chị em phụ nữ "đổ gục" ngay từ lần đầu gặp gỡ thì cũng có không ít kiểu đàn ông khiến phái đẹp khinh thường.

Bảy nguyên tắc thời trang nên phá bỏ

7 nguyên tắc thời trang bạn nên "phá bỏ" ngay bây giờ

"Nguyên tắc là để phá bỏ". Trong thời trang cũng vậy, phá vỡ nguyên tắc đôi khi lại là cách hiệu quả nhất để bạn được là chính mình.

Xúc động với loạt ảnh "chó hạnh phúc bên chủ vô gia cư" chạm tới trái tim nhiều người

Dù phải sống trong điều kiện khó khăn, thiếu thốn nhưng những chú chó trung thành vẫn gần gũi, quấn quít bên người chủ vô gia cư.

Ngắm gái xinh là vì sức khỏe

Các chàng ngắm gái xinh là vì tốt cho sức khỏe :)) Lý do là đây :))

Hiển thị các bài đăng có nhãn doc-truyen. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn doc-truyen. Hiển thị tất cả bài đăng

Thời đại 'chém' của bố


Người đương thời với bố, tất thảy đều là những người tài giỏi, tự tin, thông thái, dũng cảm, dám nghĩ, dám làm... ở trên mạng.

Con thân yêu, sau này khi con đủ lớn, nếu cái Facebook của bố vẫn còn tồn tại, mong con hãy đọc và suy ngẫm để thấu hiểu được những điều bố sắp nói về xã hội mà bố đang sống, khi con chưa được sinh ra: đó là một xã hội cực kỳ công bằng.

Thời đại 'chém' của bố
Trước khi trở thành một con người tốt, con hãy làm tốt phận sự của một người con ngoan trong gia đình, đó là tất cả những điều mà bố mong muốn.

Đây là một xã hội rất công bằng, vì tất cả mọi người đều là thẩm phán. Thời của bố, mọi người có quyền lôi những clip hát nhái tệ hại của một anh chàng nông dân ra làm trò đùa trước bàn dân thiên hạ, dù anh ta chả hại gì đến ai. Thời của bố, mọi người có quyền cười nhạo khả năng tiếng Anh của một chị đại sứ du lịch, dù không một người nước ngoài nói tiếng Anh nào phàn nàn về điều đó cả. Thời của bố, tất cả mọi hành động tình yêu tình báo của những người nổi tiếng đều là chuyện của mọi người, mọi nhà. Không ai quen họ, không ai biết chuyện gì thực sự đang diễn ra, nhưng ai cũng có quyền viết những áng văn đầy sự miệt thị, rồi chỉ từ một chuyện tình yêu đôi lứa mà họ suy ra cả một thế hệ là đàn ông thời nay như thế này, đàn bà thời này như thế kia...

Sau này lớn lên con đừng làm người nổi tiếng nhé! Vì xã hội này công bằng, nên mọi việc con làm đều sẽ được toà án cư dân mạng phán xét. Con giàu có ư? Con dùng hàng hiệu ư? Sao con không đi làm từ thiện?! Con đi làm từ thiện ư? Sao con lại phải giấu? Nhưng nếu khoe ra việc mình đi làm từ thiện thì con có thực sự có tâm không? Nếu có thì đi từ thiện phải giấu chứ sao lại khoe ra? Sao đi làm từ thiện con lại ăn mặc đẹp? Tóm lại con phải giấu hay khoe?... Đó là một vòng luẩn quẩn mà mãi mãi con không bao giờ thoát ra được.

Thời đại của bố là thời đại nở rộ của các vị anh hùng yêu nước. Mỗi khi căng thẳng, họ lại hô hào tẩy chay hàng Trung Quốc. Hết căng thẳng, họ lại tẩy chay hàng... Việt Nam. Thay vì không dùng hàng Trung Quốc, họ chuyển qua Hàn Quốc, Nhật, Mỹ, Pháp... Vậy đó, chúng ta là một dân tộc yêu nước nhưng lại vô cùng... hướng ngoại. Thà đặt hàng ở nước ngoài, thà chờ lâu, đắt hơn nhiều... chứ kiên quyết không dùng hàng Việt Nam. Con sẽ chọn Trung Nguyên hay Starbucks nếu con không biết gì về hương vị cafe?

Người đương thời với bố, tất thảy đều là những người tài giỏi, tự tin, thông thái, dũng cảm, dám nghĩ, dám làm... ở trên mạng. Và Facebook là một mặt trận lớn để mọi người chiến đấu để bảo vệ cái tôi của mình. Không ai thừa nhận mình sai, ai cũng có quan điểm riêng, họ chà đạp lên lẽ sống của người khác để thoả mãn sự hiếu thắng đến khó hiểu của bản thân mình. Đó là lý do đất nước mình mãi chỉ phát triển được ở trên... mạng, bởi nếu những con người này thật sự tốt đẹp bằng 1/100 những gì họ thể hiện trên mạng, cuộc sống của con có lẽ bây giờ đã khác nhiều.

Trên mạng là thế, còn ngoài đời thực, sự công bằng còn được thể hiện rõ nét hơn nhiều. Ở các nơi khác thì không biết, nhưng ở Hà Nội, dù có là giáo sư, tiến sĩ hay nông dân, khuôn vác... khi bước vào một nhà hàng chúng ta đều có một vị trí như nhau, đó là phải xếp hàng để được ăn cơm và ăn... chửi. Tất cả mọi người đều giống nhau, đều phải chuẩn bị cho mình sức chịu đựng cao, cùng khả năng... chửi bất kỳ khi nào cần. 

Đôi khi con sẽ phải năn nỉ một bác bảo vệ để bác ý làm cho mình một việc, thuộc phận sự của bác ấy đó là... dắt xe. Bởi nếu không, bác ấy sẽ gìn giữ đôi tay của mình để về nhà cắm hoa, chứ không bao giờ tự khắc làm việc đó giúp con cả. Khi con đi làm giấy tờ, dù con có tiền hay không có tiền con cũng phải đứng xếp hàng chờ đợi, tất cả mọi người như một, bởi những người làm thủ tục cho con sẽ chỉ làm việc sau khi họ ăn xong bữa sáng, bữa trưa, làm một cốc cafe chờ tới khi nào họ... muốn. Mọi người sẽ cùng phải chờ đợi như nhau, khó chịu như nhau, bực dọc như nhau và cùng ra về với một tờ giấy kết quả giống hệt nhau.

Cuộc sống tuyệt vời là vậy, nhưng bố sẽ cho con biết một điều này, đó là một nơi hoàn toàn không có sự công bằng, đó là gia đình, là ngôi nhà mà chúng ta đang sống. Ở trong gia đình này, đầy rẫy sự bất công mà không ai có quyền lên tiếng. Bởi gia đình là nơi duy nhất và cuối cùng mà mọi giá trị trên dưới không bị đảo lộn. Bố vẫn là bố, con vẫn là con, điều đó không bao giờ thay đổi được. Ngày còn bé, con không được phép nói bậy, không được phép bỏ cơm, bỏ học, không được phép hút thuốc, không được phép đi đêm... sự không công bằng thể hiện ở chỗ bố mẹ không cần con chấp nhận mà con vẫn bắt buộc phải làm.

Rồi khi lớn lên, bố mẹ lại không được phép bắt con chọn người yêu hay giới tính, không được phép bắt con làm những việc mà con không muốn, không được bắt con chọn ngành nghề mà bố mẹ mong muốn... đó cũng là những điều vô cùng bất công nhưng bố mẹ vẫn phải chấp nhận. Bởi con hãy hiểu một điều: gia đình là một xã hội thu nhỏ, và là một tế bào của xã hội. Nếu con chấp nhận được sự bất công, con mới là con người. Bởi thật sự không nơi đâu có sự công bằng cả, dù là trong hay ngoài toà án. Vì vậy, trước khi trở thành một con người tốt, con hãy làm tốt phận sự của một người con ngoan trong gia đình, đó là tất cả những điều mà bố mong muốn.

Bố.
Sưu tầm

Thơ vui tỉnh ngủ: Đúng là chồng em



Chồng em tánh rất ham vui

Ai kêu tôi đó” là “tôi” tới liền.

Một ly tủm tỉm cười hiền

Hai ly vô hại chẳng phiền tới ai.

Ba ly bắt đầu mở “đài”

Bốn ly được trớn “phát” hoài hổng ngưng!

Năm ly ăn nói vô chừng

Sáu ly lớn nhỏ… cũng bằng như nhau!

Bảy ly hết biết tào lao

Tám ly kẻ trước người sau dè chừng.

Chín ly đập phá tưng bừng

Mười ly chiến hữu kiếm đường tránh xa.

Bà con thông cảm bỏ qua

Tỉnh rượu ảnh mới đúng là… chồng em!

Sưu tầm

CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG

Truyện cổ đại: CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - PHONG LỘNG - 
Edit: Heliel


TIẾT TỬ:
Hận nàng độc ác hãm hại hai cháu mình, hận nàng quỷ kế đa đoan, chàng đã từng thề với trời rằng không bao giờ dịu dàng cùng nàng nữa. Nhưng, thời khắc này, khi mà cảm giác ngọc ấm hương nồng đang ở trong lòng, chàng sao có thể nhẫn tâm đẩy nàng ra.
- Nàng muốn gặp ta để nói mọi chuyện cho rõ ràng?
- Muộn rồi.
- Muộn rồi?
Nàng ôm chặt Sở Bắc Tiệp, hạ giọng:
- Thiếp vốn định nói, nhưng vương gia đã bỏ qua cơ hội. Phinh Đình đâu phải kẻ năm lần bảy lượt cầu xin người khác nghe mình thanh minh. Đời này kiếp này, thiếp sẽ không bao giờ nói với vương gia chân tướng sự việc, vương gia muốn hiểu lầm thiếp, thì cứ hiểu lầm đi.


QUYỂN 1

Thơ vui: Ai sẽ chọn việc nhẹ nhàng

Thơ vui: Ai sẽ chọn việc nhẹ nhàng



Bao giờ hết yêu?


Cô phương bất tự thưởng – Phong Lộng - Quyển.1 - Chương.7

Editor: Heliel


CHƯƠNG 7

Tiểu Hồng, nàng tên gọi là Tiểu Hồng. Cái tên này vĩnh viễn không thể thú vị bằng chính bản thân nàng. Sở Bắc Tiệp vô duyên vô cớ tăng thêm cho mình một thị nữ, mơ hồ có thêm một loại kỳ vọng nói không nên lời, giống như gặp được món mỹ thực ngàn năm khó có được một lần thưởng thức, tâm tuy động nhưng cứ thế không nỡ hạ đũa.

Từng mạo phạm Trấn Bắc vương, thị nữ Tiểu Hồng bị Trấn Bắc vương bắt về vương phủ, đã liên tiếp hai ngày nàng bị ném trong căn phòng nhỏ hẻo lánh nhất vương phủ không người hỏi thăm.

Sở Bắc Tiệp muốn triệu nàng đến, nhưng không biết vì sao lại kiềm chế chính mình.

Hắn không phải thánh nhân, đương nhiên cũng có nộ khí, đã mấy lần đêm dài nhân tĩnh nghĩ đến mình đường đường vương gia bị một thị nữ xoay vòng vòng mà đùa giỡn, còn ở trước phòng ngủ của một nữ nhân khác đứng suốt ba đêm, tự tôn nam tử hán của hắn bị đánh cho thất linh bát lạc. Mỗi lần như thế, hắn đều nhịn không được nghiến răng, hai tay nắm thành quyền, muốn đem nữ nhân đáng giận kia dùng dây thừng trói lại, ném vào đại lao, ném tới rừng rậm tràn đầy dã thú, ném xuống vách núi.

“Người tới!”

“Vâng! Vương gia có gì phân phó?”

Sở Mạc Nhiên xuất hiện ở phía sau cửa, Sở Bắc Tiệp bỗng nhiên bình tĩnh lại.

Không, hắn không muốn giết chết nàng đơn giản như thế. Nữ nhân này nên cả đời ở trong vương phủ đền tội, lúc rảnh rỗi có thể đi chọc ghẹo nàng, làm cho nàng phải khóc lóc cầu xin tha thứ.

Buổi tối ngày thứ hai, đúng lúc Sở Bắc Tiệp đang tính toán xem phải trả thù Phinh Đình như thế nào thì Phinh Đình ngã bệnh.

“Bệnh?” Ánh mắt sắc bén của Sở Bắc Tiệp hướng trên mặt Sở Mạc Nhiên đảo qua, cười lạnh: “Lại đến một chiêu binh bất yếm trá?”

Sở Mạc Nhiên nghiêm túc nói: “Thuộc hạ cũng từng hoài nghi nàng giả bệnh, đại phu đích thân chẩn đoán qua, quả thật bệnh cũng không nhẹ.”

Trong mắt Sở Bắc Tiệp thoáng qua một tia ngạc nhiên, trầm ngâm nói: “Bệnh gì?”

“Bệnh căn đã lâu ngày, ho rất lợi hại, người cũng mê man.”

Sở Bắc Tiệp nhớ lại đêm đó Phinh Đình cũng bệnh, hắn đích thân bế nàng về phòng nhỏ. Xúc cảm từ làn da nong nóng tựa hồ còn lưu lại, hắn nhớ rất rõ đôi mắt nhắm lại trên giường ấy, đôi má vừa ngọt ngào vừa ngoan ngoãn ấy, dưới ánh trăng, trong một thoáng hắn đã tưởng mình nhìn thấy một tuyệt thế mỹ nhân.

“Vương gia… Có cần đến xem không?”

Một đạo tầm mắt sắc bén lập tức dừng lại trên đỉnh đầu Sở Mạc Nhiên, Mạc Nhiên thoái lui một bước, vội vàng cúi đầu nói: “Thuộc hạ chỉ là… chỉ là muốn…”

Sở Bắc Tiệp đem ánh mắt thu hồi, xoay người, một lần nữa ngồi lại trước bàn, cầm một tập công văn lên tỉ mỉ nhìn. Một lúc sau, không chút để ý hỏi: “Là thỉnh đại phu nào?”

“Trần Quan Chỉ.”

“Chỉ là một thị nữ, cần dùng đến đại phu tốt như vậy sao?”

Nhiều năm làm việc ít khi bị vương gia răn dạy, đến cả Sở Mạc Nhiên cũng sắc mặt trắng nhợt: “Vâng, thuộc hạ lập tức đổi người khác…”

“Không cần nữa,” Sở Bắc Tiệp cầm lấy bút, ở trên công văn xoát xoát vài nét, rồng bay phượng múa viết hai hàng phê văn, tựa hồ bình tĩnh được một chút: “Đã thỉnh đến rồi, đừng phiền toái nữa.”

“Vâng.”

“Dùng dược thì sao?”

“Đã bốc thuốc theo phương thuốc của Trần Quan Chỉ, hiện tại đang được sắc.”

Sở Bắc Tiệp lạnh lùng nói: “Mạo phạm bổn vương, còn muốn người khác vì nàng ta thỉnh y sắc thuốc, nàng ta bệnh cũng thật đúng lúc. Đáng tiếc bổn vương vốn là tướng quân trên chiến trường máu chảy đầm đìa chứ không phải loại công tử thích phong hoa tuyết nguyệt. Đợi nàng ta tỉnh, ngươi nói với nàng, ở trong vương phủ của ta ít tác oai tác quái.”

Sở Mạc Nhiên nghe chủ nhân nói quả quyết như thế, không dám lên tiếng liền gật đầu đáp: “Vâng.”

Vừa muốn bước khỏi thư phòng, Sở Bắc Tiệp nhìn vào công văn, đột nhiên nhớ đến một chuyện, thản nhiên phân phó: “Hai hộp Ngọc Mai Thiên Hương hoàn lần trước đại vương ban thưởng, ngươi thuận đường đem qua cho nàng ta. Trong vương phủ không có nữ quyến, để đó vẫn chỉ là để đó.”

Sở Mạc Nhiên liên tiếp trả lời hai tiếng, Sở Bắc Tiệp không nói thêm gì nữa, tiếp tục phê duyệt công văn.

Phinh Đình xác thực bị bệnh, nàng trước giờ thân thể rắn chắc, chỉ là lần trước lúc xuất chinh bị nhiễm phong hàn không điều dưỡng tốt, sau lại liên tiếp xảy ra vô số sự tình, dần dần lại suy yếu hẳn. Hôm đó nàng chịu đựng cơn bệnh đến Trấn Bắc vương phủ tự thú, cùng Sở Bắc Tiệp chống chế hai ba câu đã một đầu mồ hôi lạnh, cơ hồ đứng còn không nổi.

Phụ trách an trí nàng là Mạc Nhiên. Đoán không ra tâm ý của vương gia, hắn không dám đối với nàng quá tốt, lại không dám đối với nàng quá tệ, thận trọng suy nghĩ nửa ngày, quyết định đem nàng đưa đến căn phòng nhỏ ở một nơi u tĩnh trong vương phủ.

Mỗi ngày Sở Mạc Nhiên đều đến bẩm báo tình hình bệnh của Phinh Đình: “Tiểu Hồng cô nương hôm nay vẫn còn nhức đầu.”

“Tiểu Hồng cô nương hôm nay ăn được một ít cháo.”

“Tiểu Hồng cô nương tối qua ho ít hơn một chút, chỉ là sáng hôm nay lại bắt đầu sốt lên.”

Sở Bắc Tiệp nghe xong, không nói một lời, như không hề nghe thấy.

Năm ngày trôi qua, Sở Mạc Nhiên lại đến báo cáo lấy lệ, Sở Bắc Tiệp không hiểu vì sao tâm tình không tốt, nghe Sở Mạc Nhiên nói “Tiểu Hồng cô nương hôm nay vẫn còn ho…”, đột nhiên nổi trận lôi đình, mày rậm nhăn lại: “Ho, ho! Như thế nào vẫn là ho? Chẳng phải đã dùng Ngọc Mai Thiên Hương hoàn sao? Trần Quan Chỉ tên vô dụng, xem bệnh cho một nữ nhân cũng xem không tốt.”

Hù cho Sở Mạc Nhiên một trận sửng sốt, ngày thứ hai hắn liền không dám tùy tiện bẩm báo, đành phải ôn hòa nói: “Ho khan đã tốt hơn một chút, qua mấy ngày sẽ có thể rời giường.”

“Mấy ngày?”

Sở Mạc Nhiên không ngờ tới Sở Bắc Tiệp đang vùi đầu vào công vụ lại đột nhiên đặt câu hỏi, hắn không chắc chắn nói: “Đại khái… khoảng mười ngày.”

Sở Bắc Tiệp “Ân” một tiếng, từ chối bình luận thêm.

Đến ngày thứ mười, Sở Mạc Nhiên đến báo cáo tình hình bệnh của Phinh Đình, còn chưa mở miệng, Sở Bắc Tiệp đã từ bên bàn đứng lên, giương giương chiếc cằm nói: “Đi, đi xem xem khổ nhục kế nàng ta sử dụng đã xong hay chưa.” Hắn bước nhanh khỏi thư phòng, quả nhiên thẳng hướng căn phòng Phinh Đình ở mà đi.

Phòng nhỏ tự tạo thành sân viện, ngoài phòng cong cong vẹo vẹo trồng mấy khóm hoa nhỏ màu đỏ không rõ tên gọi.

Sở Bắc Tiệp đi đến trước cửa, bỗng nhiên dừng cước bộ, suy tư một lát, vô thanh vô tức chuyển qua bên cửa sổ. Tiếng nói chuyện lẻ tẻ từ trong phòng truyền ra, hắn nghe ra trong đó một đạo thanh âm quen thuộc.

“Còn có cái khác nữa không?”

“Nhiều lắm.” Lời đáp ôn nhu trầm thấp chậm rãi, mang theo ý cười: “Tỷ như lúc hầm xương, cắt ngang chỗ xương mấy nhát, để lộ ra tủy xương – nhưng đừng cắt đứt nhé, dùng biển tể và hậu bách diệp sẽ làm mùi vị thấm vào xương. Mang hồng cảnh thiên, tỏa dương, cây sả xay thành bột, dùng dầu xào, xào xong thì bỏ vào trong canh, sau đó cho xương vào, đến khi canh nấu còn một nửa, đem củ sen cùng cà rốt cắt thành mảnh nhỏ rồi bỏ vào đun sôi.”

“Ngoan ngoan, ta làm phòng bếp bao nhiêu năm, còn chưa nghe qua có cách làm này. Chậc chậc, vừa nghe một chút liền cảm thấy đói bụng rồi.”

Sở Bắc Tiệp nghe được một lúc, đều là tuyệt chiêu dùng trong việc nấu ăn, trong đó có đủ các loại thủ pháp hắn cơ hồ chưa từng nghe qua.

Phinh Đình hôm nay tinh thần tốt lên một chút, vừa hay cùng Trương ma mỗi ngày đưa thuốc cho nàng tán gẫu về chuyện bếp núc, hứng trí lên liền đem những gì ngày thường nàng biết thuận tiện trích dẫn một chút. Đang nói đến dưa chua, ánh sáng chiếu vào cửa đột nhiên bị một cái bóng râm che mất tám chín phần, ngẩng đầu liền bắt gặp một khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng nghiêm túc.

“A! Vương gia…” Trương ma cơ hồ từ bên giường nhảy dựng lên, chân tay luống cuống hành lễ.

Sở Bắc Tiệp đến nhìn cũng không nhìn Trương ma, tầm mắt dừng lại ở trên khuôn mặt chưa phục hồi huyết sắc của Phinh Đình.

Trương ma run run thì thào: “Ta nên trở về phòng bếp.” Thu thập xong chén thuốc đã uống hết rồi thật cẩn thận rút lui ra khỏi phòng nhỏ, nàng ta ở ngoài cửa thiếu chút nữa thì ngã.

Phòng nhỏ bớt đi một người càng hiện ra tĩnh lặng, phảng phất như không khí lạnh buốt bỗng nhiên từ dưới đất xông cả ra. Những đường nét như khắc trên gương mặt cương nghị kia nhìn không ra một tia cảm xúc nào. Ánh mắt của Sở Bắc Tiệp hoàn toàn giống với nhiệt độ của mùa đông.

Phinh Đình nhìn vào mắt hắn, tâm bỗng nhiên thình thịch đập hai cái, nàng hơi hơi cúi đầu để che giấu.

“Vương gia đến rồi?” Nàng nương vào tường chậm rãi xuống giường, quỳ xuống hành lễ: “Vương gia an khang.”

Ánh mắt thâm thúy của Sở Bắc Tiệp trừng nàng một lúc lâu, hai tay khoanh trước ngực, dùng ngữ điệu tà mị thường thấy trong giới quý tộc, trêu tức hỏi: “Nghe nói ngươi bị bệnh?”

Phinh Đình vốn nghĩ rằng bản thân mình bệnh, Sở Bắc Tiệp nếu niệm tình cũ ít nhiều gì sẽ đối với nàng tốt một chút, như thế sẽ dần dần hóa giải thù oán, có thể dò hỏi tin tức của thiếu gia, tương lai cũng có thể chạy trốn. Ai ngờ bệnh hết mười ngày qua, Sở Bắc Tiệp không hỏi không rằng, nàng vờ như mình không để ý, miệng còn châm chọc chính mình rằng: “Ngươi lại không phải là mỹ nhân, xốc mành lên nhìn thấy gương mặt thật rồi thì thế nào còn sử dụng được cái gì mỹ nhân kế, khổ nhục kế?” Nhưng trong lòng vẫn là âm thầm đau đớn, chua chát.

Hôm nay nhìn thấy Sở Bắc Tiệp, nàng đã hạ quyết tâm không vọng tưởng nữa. Nhưng khi nghe thấy âm điệu lạnh như băng của hắn, nàng lại chợt nhớ tới đêm đó ở Hoa phủ hắn trầm ngâm một tiếng “Bệnh rồi”, đem nàng ôm ngang bế vào trong phòng, mạnh mẽ lại bá đạo, còn ép nàng nhắm mắt lại ngủ.

Tức khắc, những cay đắng chua ngọt sau khi cùng thiếu gia chia xa, oan uổng cùng ủy khuất đều bị một chiếc xẻng vô hình từ đáy lòng toàn bộ xúc ra ngoài, ngũ vị câu toàn, lông mi nàng không ngừng sai sử chớp một cái, cư nhiên chớp ra hai hàng nước mắt trong suốt.

Sở Bắc Tiệp trên cao nhìn xuống hỏi xong một câu nhưng nửa ngày cũng không được đáp lại, nộ khí lại đến, vừa muốn giáo huấn nàng thì cúi đầu phát hiện Phinh Đình bả vai khẽ run. Hắn xoay người, ngón tay nâng khuôn mặt trơn mềm lên, nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ cùng gương mặt đẫm lệ. Người quỳ dưới đó nguyên lai đã vô thanh vô tức khóc rối tinh rối mù.

“Khóc cái gì?” Hắn nhướng mày: “Im miệng cho bổn vương.”

Rơi lệ trước mặt Trấn Bắc vương không phải ý muốn của Phinh Đình, nàng gắt gao cắn môi dưới, muốn đứng lên nhưng chân lại như nhũn ra, đôi tay ở bên cạnh giường run lên.

Sở Bắc Tiệp nhìn một hồi, hắn nghiêm mặt bắt lấy cánh tay nàng, đem nàng nâng dậy, trầm giọng nói: “Đừng cắn, bổn vương hiện tại chuẩn ngươi khóc.”

Con ngươi phủ trên đó một tầng hơi nước của Phinh Đình hướng hắn nhất chuyển, nàng không quay đầu, vẫn là cắn môi rơi lệ.

Cảm giác bị người khác khiêu khích khiến Sở Bắc Tiệp bất mãn, hắn nhẹ nâng cằm của Phinh Đình, ép nàng nhìn vào chính mình, hạ giọng nói: “Ngươi còn khóc nữa, bổn vương liền miệt Hoa phủ.”

Phinh Đình nhìn ánh mắt của Sở Bắc Tiệp, biết hắn không phải nói đùa. Trong lòng của Trấn Bắc vương thì Hoa phủ tính là cái gì?

Phinh Đình dùng sức nhiều thêm, đem môi dưới cắn ra một vết bầm, đôi mắt đen tích tụ không phục, đến khi Sở Bắc Tiệp bị khiêu khích đến muốn trừng mắt thì nàng lại đem ánh mắt thu về, cũng thu lại tiếng khóc, gương mặt thanh tú lộ ra vài phần quật cường hiếm thấy, nhìn thẳng chống lại tầm mắt nóng rực của Sở Bắc Tiệp.

Thế nhưng nàng lại không biết, thần thái này quả thực cực kỳ động lòng người, khiến Sở Bắc Tiệp trong lòng nhất động.

“Nước mắt của nữ nhân ta đã thấy qua rồi, vô dụng thôi.” Lời nói trầm thấp cùng thân hình hắn đồng thời đến gần, dán vào vành tai nho nhỏ của nàng, khiến Phinh Đình kinh hoảng từ bên giường đứng dậy.

Hắn dễ dàng ngăn lại: “Ngồi xuống cho ta.” rồi kéo nàng ngồi vào lòng mình.

“A…”

“Đừng động, cẩn thận ngã xuống đất.” Hương thơm không giống như loại son phấn tầm thường bay vào mũi, nhìn thấy cổ nàng đỏ lên, hắn đột nhiên cảm thấy khoái hoạt, cố ý khinh bạc lướt qua mặt nàng: “Ân, ngươi dùng loại hương gì?”

Phinh Đình vừa vội vừa thẹn, hương vị thuộc về nam nhân trên người Sở Bắc Tiệp cùng hơi nóng đầy tính chiếm hữu chiếm cứ toàn bộ cảm giác của nàng, nhịp tim thình thịch cùng cảm giác chịu nhục khi bị đùa giỡn quấn quanh. Nàng giãy dụa không được, tay đang đẩy trên cơ thể cường tráng tựa núi kia thậm chí giống như tình trong như đã mặt ngoài còn e, mắt đảo một vòng, nàng liền buông xuôi thả lòng thân mình, ngoan ngoãn nằm trong lòng Sở Bắc Tiệp.

“Hương thơm này dễ chịu sao?” Cố ý phóng nhu âm thanh, nàng học theo âm điệu của nữ tử thanh lâu hỏi.

Nàng thay đổi thất thường, Sở Bắc Tiệp tựa hồ không thể thích ứng, thân thể cứng lại.

Nàng cười càng ngọt ngào hơn, ngẩng đầu đối mắt với gương mặt anh tuấn: “Vương gia là người tài không gì là không biết, chẳng lẽ chưa từng nghe đến Tứ Phương thảo?”

Ánh mắt Sở Bắc Tiệp như điện bắn đến trên gương mặt đang cười khanh khách của Phinh Đình.

“Tứ Phương thảo là thiên hạ kỳ độc, lá có bốn màu, hương vị tươi mát.” Phinh Đình không nhanh không chậm nói: “Dù sao thì ta đắc tội vương gia, còn sống cũng chỉ là chịu tội, không bằng đồng quy vu tận, xong hết mọi chuyện.”

Một thị nữ nho nhỏ, làm sao có được thiên hạ kỳ độc? Sở Bắc Tiệp căn bản không tin, nhìn Phinh Đình hai cái, thấy nàng thần thái ngây thơ, đáng yêu phi thường, hắn trong lòng ấm ngọc ôn hương, không khỏi nhiệt huyết dâng lên, ung dung nói: “Nếu đã là thiên hạ kỳ độc hiếm thấy như thế, vậy thì cần phải hảo hảo nếm thử một phen.” Cánh tay dùng lực đem Phinh Đình giữ chặt hơn, chậm rãi hướng đôi môi đỏ mọng áp xuống.

Hô hấp hắn trầm trọng phả trên gương mặt tái nhợt của nàng.

Phinh Đình ở vương phủ sống an nhàn sung sướng, chưa bao giờ gặp những chuyện như vậy, nam nhân sắc mặt đầy vẻ cướp đoạt càng ép càng gần, vào lúc nhất thời chân tay luống cuống cùng bối rối, nàng đột nhiên kêu to: “Mạc Nhiên mau đi nói với đại vương, Trấn Bắc vương hôn ta!”

Sở Bắc Tiệp sửng sốt.

Ngoài cửa “Phịch” một tiếng, nguyên lai Sở Mạc Nhiên thật sự ở ngoài cửa chậc chờ, sớm đã nghe thấy bên trong ngươi một câu ta một câu những lời khiến người khác phải đỏ mặt, Phinh Đình lại bỗng nhiên kêu to đem hắn hù đến một cước liền đem khúc gỗ bên cạnh đá gãy.

“Mau đi nói với đại vương, hắn cùng vương phi nương nương đánh cược thắng rồi! Trấn Bắc vương thật sự hôn ta!”

Chuyện đến bất thình lình, Sở Bắc Tiệp tưởng mình trúng phải ván cược người khác thiết kế, thả lỏng lực đạo, thân thể vốn không thể nhúc nhích của Phinh Đình hồi phục tự do, nàng dùng hết sức lực trong người thoát ra, chạy đến góc giường rồi ôm đầu gối, cảnh giác nhìn chằm chằm Sở Bắc Tiệp.

Trong lúc nàng xoay người, Sở Bắc Tiệp đã biết chính mình lại trúng kế của nàng, hắn nheo đôi mắt lại, nguy hiểm hỏi: “Ngươi lại gạt ta?”

“Vương gia quyền thế như thiên, mỹ nữ chỉ cần giơ tay ra là có, cần gì khinh bạc một thị nữ?”

“Mỹ nữ còn có thể tùy ta lựa chọn, huống hồ một thị nữ trong vương phủ của ta?” Sở Bắc Tiệp ngoắc ngoắc đầu ngón tay, khóe miệng dật ra ý cười mang theo một tia tà khí: “Lại đây.”

Phinh Đình thật sự sợ hãi, trên mặt miễn cưỡng chống chế giấu đi khiếp sắc, nàng ngược lại cười nói: “Muốn Tiểu Hồng hầu hạ kỳ thực không khó, chỉ cần vương gia cùng ta đánh cược một lần. Nếu vương gia thắng, Tiểu Hồng đối với vương gia sẽ thiên y trăm thuận. Vương gia có dám chấp nhận không?” Loại đánh cược kiểu này nàng và thiếu gia chơi nhiều rồi, chỉ trong một khắc nàng đã nghĩ ra được nên đánh cược cái gì.

“Đánh cược?” Sở Bắc Tiệp bày ra bộ dáng suy tư, trầm ngâm một lát rồi ha ha cười rộ lên: “Ngươi rõ ràng là người của bổn vương, bổn vương muốn ngươi, tại sao cần đánh cược?” Nghe ý tứ của hắn tựa hồ như muốn cậy thế trị cường, Phinh Đình không khỏi kinh hoảng. Không ngờ Sở Bắc Tiệp lời nói nhất chuyển: “Bất quá bổn vương hôm nay tạm thời không muốn ngươi, chờ ngươi khỏe lại rồi nói sau.” Hắn chăm chú liếc nhìn Phinh Đình một cái, xoay người ra khỏi phòng nhỏ.

Lần này đến phiên Phinh Đình ngây ngẩn cả người.


Mắt thấy bóng dáng to lớn của Sở Bắc Tiệp biến mất ở ngoài cửa, Phinh Đình mới đem tầm mắt thu về, lẩm bẩm nói: “Nguy, người này cư nhiên khó đối phó như thế. Lấy lùi để tiến, lạt mềm buộc chặt, cô nương nhà ai lại có thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn?” Khuôn mặt nàng đột nhiên đỏ lên, còn đỏ hơn tà dương ngoài cửa sổ gấp mười lần.

Truyện ngắn: Hạnh phúc không chỉ là... nụ cười

Nếu thực sự thuộc về nhau, chúng ta sẽ gặp nhau, ko lúc này thì lúc khác...
===

Truyện ngắn: Hạnh phúc không chỉ là... nụ cười

NAM KHANH

- Bác sĩ Khanh! Anh nên quay về phòng mình nghỉ đi. Anh đã thức cả ngày qua rồi.

Tiếng cô y tá khẽ gọi làm tôi giật mình tỉnh dậy. Ca phẫu thuật sọ não đêm qua dường như đã hút cạn cả nguồn sinh lực trong tôi. Tôi không biết mình đã thiếp đi trên bàn làm việc tự lúc nào. Trước mặt vẫn là tập bệnh án làm tim tôi nhức nhối.

Ba năm đã trôi qua, những tưởng hình ảnh của Quỳnh Như đã được tôi gói ghém cẩn thận chôn giấu ở một nơi xa xôi nhất trong đáy tim mình, nay bỗng ùa về chân thực hơn bao giờ hết. Chỉ là tôi không ngờ sẽ gặp lại em trong tình cảnh éo le này. Quỳnh Như bị tai nạn giao thông. Sau ca phẫu thuật sọ não kéo dài hơn 3h đồng hồ, em vẫn đang nằm mê man trên giường bệnh và tôi là bác sĩ điều trị trực tiếp của em. Mặc dù êkip mổ đã cố gắng hết sức,vẫn còn một khối máu tụ nằm gần giao thoa thị giác chưa lấy ra được. Nó làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến thị lực của em. Có lẽ thị lực chỉ còn là bóng bàn tay, điều này thật vô cùng nghiệt ngã với một cô gái 19 tuổi, một sinh viên mĩ thuật như em.

Tôi đứng lặng bên giường em hàng giờ, cổ họng nghẹn đắng. Chưa bao giờ cảm giác bất lực với người bệnh lại làm tim tôi nhức nhối như vậy. Vì em không phải một người bệnh đơn thuần, em là người con gái tôi đã thầm yêu 3 năm về trước. Kí ức trong tôi chợt hiện lên như một thước phim quay chậm.

Lần đầu tôi gặp em trong bữa tiệc sinh nhật Thủy - em gái bạn thân. Còn em lại là bạn học cùng lớp của Thủy. Khi đó tôi đã là một sinh viên năm thứ tư của đại học y khoa Hà Nội đầy kiêu hãnh, em mới chỉ là một cô bé nữ sinh lớp 11 nhút nhát, hiền lành. Ấn tượng đầu tiên của tôi về em đã rất khác biệt. Em không rực rỡ như những cô bạn của mình, em trang điểm rất nhạt và chỉ mặc một chiếc váy trắng đơn giản.

Hình như đôi giày cao gót dưới chân làm em khó chịu. Mỗi bước đi của em không được tự nhiên. Lúc đó tôi đã thầm cười: “Tại sao con gái lại cứ phải đối xử với bản thân mình như thế nhỉ?” Rồi tôi lại chợt có một thú vui xấu xa, đó là dõi theo thái độ ngượng ngùng, xấu hổ của em. Quả đúng như tôi nghĩ, em không quen với việc đi giày cao gót. Một cú va chạm nhẹ của cô gái đi qua, em loạng choạng mất thăng bằng. Tôi đứng gần đó theo phản xạ dang tay ra đỡ lấy. Mọi việc xảy ra như chớp nhoáng. Khi ý thức lại, em đã nằm gọn trong lòng tôi, tay tôi đang đặt trên vòng eo nhỏ mềm mại của em. Quỳnh Như ngước đôi mắt trong veo lên nhìn tôi, hai má ửng hồng. Ánh đèn lung linh trong căn phòng dường như đọng lại cả trong đôi mắt ấy. Trái tim bỗng hỗn loạn, đập thình thịch. Em vội vàng bật dậy khỏi tay tôi, luống cuống giải thích:

- Không phải của em, … tiếng thình thịch ấy.

Nói rồi em nhanh nhẹn biến mất. Tôi nhìn theo bóng em khuất dần, chiếc váy trắng bồng bềnh như bông hoa quỳnh hé nở trong sương đêm, tinh khôi và thanh khiết vô ngần. Hương thơm xà bông dìu dịu của em dường như vẫn còn phảng phất đâu đây.

Tôi khẽ đặt bàn tay lên trái tim vẫn còn đang đập rộn ràng của mình mỉm cười, pha chút giễu cợt:

- Tôi biết, vì… nó là của tôi.

Từ ngày hôm ấy, hình ảnh chiếc váy trắng như bông hoa quỳnh cứ bồng bềnh, bồng bềnh xâm chiếm lấy tâm trí tôi. Vấn vít lấy tôi cả trong giấc ngủ. Tôi chợt nhận ra, mình đã để cô bé đó đi quá sâu vào trái tim mình mất rồi. Tôi đã bị nét đáng yêu, thánh thiện của em hút lấy, không dừng lại được. Tôi hỏi thăm về em từ Thủy.

Những lúc rảnh, lại lặng lẽ dõi theo em vào lớp. Lặng lẽ đi sau em những buổi tối học thêm tan muộn. Tất cả chỉ là lặng lẽ mà thôi và em không hề hay biết. Không phải tôi hèn nhát không dám gặp mặt, mà vì tôi muốn mình hiểu hơn về em. Em là một cô gái sống nội tâm. Nếu không phải một người hiểu em sâu sắc, sợ rằng sự xuất hiện của tôi sẽ chỉ chuốc lấy thất bại. Chẳng phải các cụ đã có câu “Giục tốc bất đạt” đó sao? Tôi không tin rằng sự kiên trì, chân thành của mình lại không làm cảm động được em.

Ông trời không phụ lòng người, một lần theo em trên đường về, thấy em rẽ vào quán CD cùng nhỏ bạn thân, tôi cũng vào theo giả vờ chọn vài chiếc đĩa nhạc đang thịnh hành. Gần trưa, nên quán khá vắng. Em đeo chiếc head phone treo trên kệ CD của quán và say sưa theo một điệu nhạc nào đó, hai hàng mi cong vút khẽ nhắm hờ, mái đầu nghiêng nghiêng, cái miệng nhỏ xinh không ngừng lẩm nhẩm theo lời bài hát. Bất chợt khóe môi em cong cong nở một nụ cười rồi nhỏ giọng thì thầm với cô bạn. Tôi ngay lập tức căng hết giây thần kinh thính giác ra bắt sóng, nghe câu được câu chăng:

- Nếu có một ngày, một ai đó tỏ tình với tớ bằng bài hát này và tặng tớ một chậu xương rồng thì tớ sẽ nghiêng ngả mất thôi.

Nói rồi Quỳnh Như đưa head phone cho bạn nghe thử. Cả hai cô bé đều bật cười khúc khích.

Trái tim như đánh lô tô trong lồng ngực. Bộ nhớ của tôi nhanh chóng ghi âm lại câu nói quan trọng ấy. “Rút cuộc bài hát em nghe là bài gì vậy?” Lòng nóng như lửa đốt, cuối cùng tôi cũng có thể chờ được đến khi hai cô bé rời khỏi quán. Nhanh như chớp, tôi vồ lấy cái head phone treo trên kệ, bật lại chiếc CD của Shakin Stevens mà hai cô bé vừa nghe. CD có tất cả 7 bài hát. “Bài nào mới là bài em thích nhất đây?” Tôi nhớ lại cách mấp máy môi của em, khẽ nhắm mắt, hòa mình vào từng nốt nhạc. Với tính cách của em, chìa khóa hẳn là “Because I love you”:

If I got down on my knees and I pleaded with you

If I crossed a million oceans just to be with you

Would you ever let me down?

If I climbed the highest mountain just to hold you tight

If I said that I would love you every single night

Would you ever let me down?

Well, I’m sorry if it sounds kinda sad

It’s just that, I’m worried

So worried that you’ll let me down

Because I love you. Love you. Love you.

So don’t let me down.

Như tướng quân thắng trận trở về, tôi sung sướng chờ cơ hội nhận thưởng. Suy đi tính lại, ngày gần nhất mà tôi có thể tỏ tình với em là gần 1 tháng nữa, ngày 14/2. Tôi tỉ mỉ chọn một chiếc mp3 màu hồng phấn thật đáng yêu. Sau khi lưu xong bài hát tuyệt vời của Shakin Stevens vào mp3, tôi cẩn thận đặt nó trong một chiếc hộp xinh xinh. Cây xương rồng to bằng nắm đấm tay, mọc ra một nhánh nhỏ duyên dáng làm người ta quên mất cả những chiếc gai sắc nhọn của nó. Tôi cầm chậu xương rồng lên tự hỏi: “Vì sao không phải là hoa hồng như bao cô gái khác mà lại là xương rồng nhỉ?” Thật là một cô gái thú vị. Nghĩ vậy tôi mỉm cười, không quên kèm theo một chiếc thiệp nhỏ với lời hẹn ước. Tôi không muốn sự hiện diện đường đột của mình làm Quỳnh Như khó xử nên đã nhờ Thủy chuyển hộp quà tới em giúp tôi. Sau đó tôi kiên nhẫn đứng chờ em trước cổng trường. Với em, đây sẽ là lần đầu tiên gặp lại tôi kể từ sau bữa tiệc sinh nhật 3 tháng trước. “Liệu em có còn nhớ tôi không? Có nhận ra tôi không? Có nhận lời làm quen của tôi không?” Trong lòng tôi lúc ấy như có hàng ngàn hàng vạn con kiến bò qua bò lại.

Kim đồng hồ rồi cũng chầm chậm nhích qua. Cuối cùng, em đã xuất hiện, nhưng không phải một mình. Sự xuất hiện của em mà tôi mong mỏi bấy lâu lại giống như một mũi dao sắc nhọn đâm xoáy lấy trái tim tôi. Em đang sánh vai cùng một cậu nam sinh khác. Cậu ấy chốc chốc lại ngoảnh sang nhìn em với một vẻ dịu dàng, đầy yêu thương. Hai người nắm tay nhau thì thầm điều gì đó, thi thoảng nụ cười lại sáng bừng trên khuôn mặt. Em đi ngang qua tôi, đôi mắt khẽ thoáng lên chút ngạc nhiên rồi nhanh chóng trở lại như bình thường,… như không quen. Tôi đứng chôn chân tại chỗ, người cứng đờ, chỉ còn biết lặng thinh nhìn theo bóng em đi, nhìn cái cách em nâng niu chậu xương rồng nhỏ trên tay mà lòng tôi càng xót xa, đau đớn…

Tiếng “Cạch” mở cửa làm cắt ngang dòng hồi tưởng của tôi. Một chàng trai bước vào với một bó hoa hồng đỏ thắm trên tay. Tôi thầm nở một nụ cười nhàn nhạt: “Vẫn là nam sinh ngày ấy, nay có phần chững chạc hơn nhiều rồi.” Tôi ra hiệu cho cậu ấy giữ yên lặng để bệnh nhân nghỉ ngơi sau đó quay lại phòng làm việc.

PHAN ANH

Tôi ngoái lại nhìn theo bóng Nam Khanh khuất dần sau ô cửa kính phòng bệnh. Anh ấy giờ lại là bác sĩ điều trị trực tiếp của Quỳnh Như. Tôi thầm mỉm cười: “ Đúng là trái đất tròn.” Nam Khanh dường như không hề biết tôi đã đứng ở cửa rất lâu trước khi bước vào đây. Qua ô cửa kính, tôi đã chứng kiến tất cả. Ánh mắt chân thành, yêu thương anh ấy dành cho Như vẫn như ngày nào chúng tôi bước qua trước mắt anh. Chỉ có nỗi đau là khác. So với nỗi đau nhìn người mình yêu tay trong tay với người con trai khác, nỗi đau nhìn cô ấy mê man trên giường bệnh lại đau đớn gấp trăm lần. Tôi thầm mỉm cười chế giễu chính mình.

Ba năm trước, tôi đã từng làm một việc có lỗi với anh nhưng chưa một lần tôi ân hận vì hành động ấy của mình. Khi Thủy vội vàng đưa cho tôi món quà của Nam Khanh và dặn đi dặn lại tôi chuyển tới Quỳnh Như, trái tim tôi đã phải đấu tranh mãnh liệt. Có ai lại giúp một người hoàn toàn không quen biết tỏ tình với người con gái mình thầm yêu hay không? Cuối cùng, tôi vẫn để Quỳnh Như tự quyết định. Chỉ có điều, tôi đã nói dối cô ấy. Đó là lần đầu tiên và tôi thề sẽ là lần cuối cùng tôi nói dối cô ấy. Khi Quỳnh Như rơi nước mắt nói tôi thật sự không hiểu cô ấy, khi cô ấy chủ động muốn rời xa tôi, trái tim tôi cũng tan nát.

Tôi hiểu rằng, tình yêu xây lên bằng sự lừa dối cuối cùng cũng không thể bền lâu. Nhưng tôi vẫn không đủ can đảm nói cho cô ấy sự thật. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve những đường nét thân thương trên khuôn mặt còn say ngủ của cô ấy. Nếu có thể làm gì được cho cô ấy lúc này, thì đó chính là trả cô ấy lại cho Nam Khanh. Nghĩ vậy, tôi lặng lẽ rời đi.

QUỲNH NHƯ

Tỉnh dậy vì cơn đau đầu khủng khiếp hạnh hạ, tôi mở mắt dậy. Trước mắt tôi như giăng một màn sương mù dày đặc, tất cả những gì tôi nhìn thấy chỉ là những bóng sáng lờ mờ, không rõ trắng đen, không rõ hình dạng. Mặc dù bố mẹ không ngừng nói với tôi rằng chỉ là tạm thời, rồi tôi sẽ lại nhìn thấy được nhưng tôi biết, mọi người chỉ an ủi tôi thôi. Tôi hoảng sợ nghĩ đến tương lai của mình, phải làm thế nào nếu tôi mãi mãi không thể nhìn lại được? Làm thế nào khi một sinh viên mỹ thuật không thể phân biệt nổi màu sắc? Ước mơ trở thành một nhà thiết kế của tôi sẽ vỡ vụn, như chính những mảnh vỡ của trái tim tôi lúc này. Tôi không nhớ mình đã khóc bao nhiêu nước mắt, chỉ biết khi một giọng nam trầm ấm vang lên, tôi mới có thể từ vực thẳm của sự tuyệt vọng trở lại. Anh giới thiệu mình là Nam Khanh, là bác sĩ điều trị trực tiếp của tôi. Anh nhẹ nhàng đặt vào bàn tay tôi một chiếc hộp nhỏ và nói:

- Hãy mạnh mẽ như cây xương rồng này. Em có biết truyền thuyết về xương rồng không?

Bằng cách của riêng mình, anh đã trấn an tôi. Tôi thấy mình giống như một chiếc tàu nhỏ bị mất phương hướng giữa đại dương bao la, bỗng nhiên lại xuất hiện một chút ánh sáng le lói của ngọn hải đăng chỉ đường. Ánh sáng hy vọng ấy là thứ duy nhất tôi có thể bám víu, cũng là thứ duy nhất nâng đỡ tôi vượt qua sự yếu đuối của chính bản thân mình. Và người canh gác ngọn hải đăng đó không ai khác ngoài anh, người đã thắp sáng cho tôi một tia hy vọng. “Hy vọng dù mong manh, nhưng nếu có lòng tin thì nó vẫn có thể xảy ra.”Anh đã nói vậy, và tôi cũng tin như vậy.

CUỘC GẶP GỠ CỦA TRÁI TIM

Tôi khẽ mở cửa phòng em bước vào. Hai tuần nay, không thấy chàng trai ấy đến. Không hiểu sao trong lòng tôi lại có chút vui vui. Quỳnh Như vẫn còn say ngủ. Đôi lông mày thanh tú hơi cau lại. Giấc ngủ không được bình yên. Bất giác tôi đặt nhẹ bàn tay mình lên bàn tay bé nhỏ của em. “Thì ra cảm giác được cầm tay em là thế này đây. Tại sao tôi lại cảm thấy đau đớn như vậy chứ?” Một lần nữa, sự bất lực như đám mây đen đè nặng lên trái tim tôi, bao phủ lấy bầu trời bên trên tôi. Tôi tưởng như chỉ cần cầm gậy chọc lên sẽ là một trận mưa xối xả, buốt lạnh. Em chợt tỉnh giấc. Thấy có cái bóng người lờ mờ trước mắt, em hốt hoảng cất tiếng gọi:

- Phan Anh, là anh phải không?

Em bất ngờ gọi tên chàng trai ấy, tôi bỗng thấy mình như người đi trên dây giữa lúc mất thăng bằng lại bị một bàn tay vô tình đẩy ngã. Ngay cả một chỗ bám víu cũng không có. Tôi vụt đứng dậy đi như chạy ra khỏi cửa, chiếc ghế bị tôi làm đổ rơi xuống nền nhà tạo thành một âm thanh sắc lạnh, chát chúa. Khi trấn tĩnh lại, tôi tự hỏi: “Tại sao tôi lại bỏ đi như trốn chạy? Tôi trốn chạy điều gì cơ chứ? Tôi có thể ngồi đó và bình tĩnh trả lời: Em nhầm rồi, tôi là Nam Khanh, là bác sĩ điều trị của em cơ mà?”

Tôi nghe trái tim mình run lên vì đau đớn, cảm giác này thật giống như ba năm về trước, khi tôi nhìn em tay trong tay cùng chàng trai ấy bước qua. Tôi khẽ mỉm cười với chính mình: “Thì ra ba năm qua, tình cảm của tôi dành cho em chưa bao giờ phai nhạt, chỉ là tôi tạm để nó lẩn khuất đâu đó trong trái tim mình, nay gặp cơ hội lại bùng lên dữ dội.”

Tiếng kim loại va xuống nền gạch tạo thành một thứ âm thanh đinh tai, nhức óc. Người đó, không phải Phan Anh. Bàn tay anh hình như ấm hơn và gầy hơn bàn tay cậu ấy. Phải rồi, chúng tôi đã chia tay được hơn ba tháng. Chính tôi là người lạnh lùng nói chia tay, sao lại hy vọng rằng cậu ấy sẽ đến chứ? Tự dò dẫm ra hướng cửa sổ, tôi ước mình có thể gom tất cả những tia ánh sáng rực rỡ bên ngoài tấm cửa kính kia để xua tan màn mây mù lạnh lẽo trước mắt. Tay tôi bỗng đau nhói vì chạm phải thứ gì đó lởm chởm, sắc nhọn. Tôi chợt nhớ ra chậu xương rồng nhỏ Nam Khanh tặng tôi. Mạnh mẽ kiên cường, đó là ý nghĩa anh ấy muốn nói với tôi. Trong lòng tôi chợt thấy ấm áp dễ chịu.

Thêm một đêm thức trắng bên chồng tài liệu, hồ sơ bệnh án. Tôi vẫn không tìm được hướng giải quyết nào. Cô gái đáng yêu, ngây thơ của tôi ngày ấy, em đang ngồi thẫn thờ bên cửa sổ phòng bệnh, em đang thả mình theo những dòng suy tư gì? Tôi nhẹ nhàng tiến lại gần em. Em gầy và xanh hơn, đôi mắt vẫn trong veo như ngày nào nhưng lại hắt ra một thứ ánh sáng u tối, lạnh lẽo.

- Em có muốn đi dạo trong khuôn viên bệnh viện một chút không?

Em khẽ lắc đầu:

- Cám ơn anh, Nam Khanh. Nhưng em đâu thể nhìn được gì.

Gần hai tháng ở bệnh viện, em đã quen với sự có mặt của tôi, quen với việc nhận biết mọi người qua giọng nói. Ngoài những lúc phải khám chữa bệnh, tôi cũng thường xuyên ở bên em. Giúp em làm quen với những bệnh nhân khác bên cạnh, với việc nhận biết sự vật trong thứ ánh sáng lờ mờ. Nhờ vậy em đã có thể một mình đi lại trong phòng bệnh mà không va chạm vào những vật xung quanh.
Tôi nhìn em mỉm cười:

-Đã có anh nhìn giúp em.

- Có phải với bệnh nhân nào anh cũng quan tâm như em không?

Tôi giả bộ suy ngẫm rồi ngúc ngoắc trả lời:

- Không hẳn, chỉ những bệnh nhân nào xinh đẹp đáng yêu như em thôi.

Em bật cười thành tiếng. Nụ cười hiếm hoi nở trên môi em. Giây phút ấy, tôi đã ước rằng mình có thể mang lại nụ cười ấy cho em, mãi mãi.

Tôi chầm chậm dắt tay em đi trên con đường lát gạch của bệnh viện. Hai bên là hai hàng cau vua đã nhiều tuổi, thân cây cao vút, xòe ra những tán lá xanh rộng. Những bồn cây cảnh được quy hoạch gọn gàng. Bên trong trồng một vài loài cây đơn giản dễ sống như ngâu, cọ, vạn tuế, hoặc những khóm hoa dâm bụt. Còn có một vài loài hoa nhỏ tôi cũng không biết tên. Khuôn viên bệnh viện tất nhiên không thể sánh được với công viên, nhưng lại góp phần mang lại một màu xanh mát, dịu mắt . Một bầu không khí trong lành, một không gian làm người ta tạm thời quên đi những âm thanh sắc lạnh của dụng cụ y tế, của mùi nước clo khử trùng, của những u uất, phiền muộn trong lòng.
Em khẽ cất tiếng hỏi tôi:

-Bầu trời hôm nay có màu gì hả anh?

Tôi ngẩng lên nhìn bầu trời với những tảng mây xám xịt nặng nề trôi không có lấy một tia nắng, rồi nhìn em dịu dàng:

- Màu hy vọng em ạ. Rất cao và xanh mịn.

Em mỉm cười thích thú lại hỏi tôi:

- Vậy có nắng rồi, nắng có màu gì hả anh?

- Màu ấm áp. Đưa tay đây, anh sẽ chỉ cho em.

Em đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình cho tôi. Khẽ đỡ lấy bàn tay em để đưa vào không trung, tôi hóm hỉnh cười:

-Ấm phải không?

Em mỉm cười gật đầu. Nụ cười làm trái tim tôi se thắt. Không phải tôi đang nói dối em. Tôi đang nói thật đấy chứ. Vì chỉ cần bên em, dẫu mưa cũng có thể biến thành một ngày bừng nắng.
Tôi nhanh tay ngắt lấy một bông hồng trắng nhỏ hiếm hoi trong bồn cây gần đó. Nhìn tấm biển dương lên đầy kiêu hãnh“Vườn hoa bệnh viện” trong lòng tôi thầm nghĩ: “Vì em vi phạm một lần cũng có sao.” Sau khi cẩn thận bẻ hết gai của cành hồng tôi trao nó cho em. Em dùng hai tay của mình để cảm nhận, khẽ đưa lên mũi ngửi và mỉm cười:

- Hoa hồng phải không anh? Cánh nó mềm mại quá. Nó màu gì vậy anh?

- Tôi xứng với em.

Nghe câu nói đột ngột của tôi, một thoáng ngạc nhiên trên nét mặt, em ngập ngừng hỏi lại:

- Anh… anh vừa nói gì?

- Đó là ý nghĩa của hoa hồng trắng. Đó là một bông hoa hồng trắng. Tôi bình thản trả lời.
Nhìn em cúi đầu thẹn thùng đỏ mặt, trong lòng tôi không giấu nổi nụ cười. Thời gian qua, tôi vẫn không bỏ được thú vui trêu chọc em. Bỗng em lùi ra xa tôi, rảo bước về phía trước. Tôi còn chưa kịp báo cho em phía trước là một bậc thềm thì em đã nằm gọn trong vòng tay tôi, vẫn thật mềm mại và thoang thoảng hương xà bông dìu dịu giống như ba năm về trước. Một lần nữa, trái tim tôi lại loạn nhịp mạnh mẽ đập. Tiếng chuông điện thoại của tôi chợt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ:

If I got down on my knees and I pleaded with you

If I crossed a million oceans just to be with you

Would you ever let me down?

If I climbed the highest mountain just to hold you tight

If I said that I would love you every single night

Would you ever let me down?

Nghe xong điện, tôi đỡ em ngồi xuống ghế, ngại ngần nói:

- Anh phải tới phòng cấp cứu bây giờ. Em ngồi yên ở đây, anh sẽ nhờ một cô y tá đưa em quay lại phòng bệnh.

Em bất ngờ níu lấy tay áo tôi giọng thảng thốt:

- Em cảm giác như…chúng ta đã quen nhau từ rất lâu trước đây rồi, từ trước cả khi anh và em gặp nhau.

Tôi nín lặng, tim cũng ngừng đập. Phải mất chục giây sau mới lấy lại bình tĩnh, tôi nhẹ nhàng gỡ bàn tay em đang níu chặt áo mình mỉm cười:

- Chờ anh, rồi anh sẽ quay lại.

Tôi cất từng bước chân vội vã một cách khó khăn. Bỏ lại em ngồi đó cô đơn một mình là một điều vô cùng khó khăn với tôi nhưng không còn cách nào khác. Những bệnh nhân khác đang cần tôi. Tôi không chỉ là một người yêu em, tôi còn là một người thầy thuốc. Tính mạng của người bệnh đang nằm trong tay tôi.

Nam Khanh đi rồi, tôi cảm giác như mình đã để vuột mất một điều gì đó rất quan trọng trong quá khứ và cả hiện tại. Trái tim tôi vẫn còn đang đập dồn dập trong lồng ngực. Hơi ấm trong vòng tay anh thật quen thuộc, tôi tưởng như mình đã được đắm chìm trong vòng tay ấy từ rất lâu về trước. Bản nhạc chuông của anh lại làm dấy lên những kỷ niệm trong tôi. Hôm đó, ngày 14-2, cậu bạn dễ thương cùng lớp Phan Anh đã tặng tôi bản nhạc này. Tôi vốn tin vào định mệnh. Nên khi duyên phận mang đến cho tôi một người có chung sở thích, chung tâm hồn với tôi như vậy, tôi đã nghĩ rằng cậu ấy chính là định mệnh mà tôi hằng ao ước, giống như nàng công chúa vẫn chờ đợi một chàng hoàng tử cho riêng mình. Rất vội vàng, trái tim nhỏ bé nhiều mơ mộng của một cô gái 17 tuổi là tôi cũng rung lên theo từng nốt nhạc.

Vì quá vội vàng, nên mối tình đầu của tôi cũng kết thúc một cách chóng vánh. Hơn hai năm, đủ để tôi và Phan Anh hiểu rằng chúng tôi không thuộc về nhau.

Giờ đây, trên chặng đường khó khăn này, Nam Khanh lại xuất hiện trong cuộc đời tôi. Sự sâu sắc, hiểu biết của anh đã làm tôi vững tin hơn vào một tương lai phiá trước. Sự hóm hỉnh, hài hước mà anh mang lại như một hộp sắc màu làm tươi mới thế giới vốn như một màn sương trắng đục trước mắt tôi. Sự ân cần, dịu dàng của anh đã làm tôi mỉm cười, chấp nhận cuộc sống này. Cơn đau đầu chợt ập đến nhức nhối. Hình như những lúc anh không ở bên tôi chúng thường xuất hiện hơn.

Cầm kết quả chụp lại CT Scaner của Quỳnh Như trên tay, lồng ngực tôi trống rỗng. Bầu không khí xung quanh tôi như đặc quánh, nghẹt thở. Tôi đưa tay nới lỏng chiếc cavat trên cổ, một giọt nước mắt vô tình rơi tách xuống mặt bàn, tia nước bắn ra thành những vệt dài. Gần đây những cơn đau đầu của em đã ít hơn, tôi đã hy vọng sẽ có một phép màu nào đó, khối máu tụ ấy sẽ từ từ tiêu biến. Nhưng tia hy vọng vừa thắp lên lại như ngọn đèn leo lét trong gió, cuối cùng cũng vụt tắt. Khối máu tụ không hề có dấu hiệu tiêu giảm, vùng não tranh tối tranh sáng trước kia có xu hướng lan rộng, nguy cơ không hồi phục được.

Cuộc phẫu thuật lần hai phải được tiến hành nhanh chóng để giải phóng vùng não bị chèn ép này. Dù đã có sự tiên lượng trước đó, nhưng tôi vẫn không tránh khỏi nỗi thất vọng đau đớn. Nếu thành công em có thể nhìn lại được, nhưng nếu thất bại…tôi thật không muốn nghĩ tiếp. Với tỷ lệ thành công ít ỏi như vậy, lẽ nào để em phải mạo hiểm hay sao? Có cách nào để không phải phẫu thuật không? Cho dù cả cuộc đời này, em không nhìn thấy được cũng không sao. Tôi sẽ nhìn thay em. Cho dù em có là một cô gái mù, tôi sẽ vẫn yêu em.

Tôi tìm thấy em ở góc nhỏ của khuôn bệnh viện trong một buổi chiều muộn. Em đang ngồi trước giá vẽ của mình. Mẹ em đứng bên, thi thoảng lại lén lau đi những giọt nước mắt.

Tôi đứng từ xa nhìn em. Chân không cất nổi bước. Trong ánh nắng sắp tắt của buổi chiều tà, em mỏng manh và yếu ớt biết bao. Khoảnh khắc ấy, tôi muốn được ôm trọn em trong vòng tay của mình, muốn dùng hết hơi ấm của mình để che chở, bảo vệ cho em…Giá mà tôi có thể bảo vệ cho em.
Mẹ em tiến về phía tôi, mắt đã rưng rưng:

- Con bé không chịu làm phẫu thuật, nó nói đằng nào cũng chết, nó không muốn phải chịu một cuộc phẫu thuật đau đớn lần nữa… Con gái tôi, con bé mới chỉ hơn 19 tuổi. Nói rồi mẹ em không cầm được nước mắt.

Sống mũi tôi cay xè, cố tìm một câu nói trấn an bác:

- Chúng cháu sẽ cố gắng hết sức.

Lời vừa nói ra khỏi miệng lại khiến tôi ân hận. Câu nói này, câu nói tôi đã nói với không biết bao nhiêu người nhà bệnh nhân. Nhưng điều đáng sợ không phải là câu nói đó, mà là vế sau của nó: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng…” Hàng ngàn lần, hàng vạn lần, tôi cũng không muốn phải nói câu nói đó với mẹ em thêm một lần nữa.

Tôi xin phép được nói chuyện riêng với em. Em đang dùng cây bút quen thuộc của mình phác lên giấy vẽ những đường nét lộn xộn, không rõ hình thù. Quần áo em đã lem nhem bởi nước màu, trên khuôn mặt nhỏ xinh cũng dính một vài vệt màu xanh đỏ. Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên em, nhẹ nhàng lau những vệt màu trên má em khẽ thì thầm:

- Nếu thiếu giấy vẽ cứ bảo anh, sao lại vẽ cả lên mặt thế này?

Như giọt nước tràn ly, em bỗng bật khóc nức nở. Những u uất tích tụ bấy lâu trong lòng cũng theo đó mà tuôn rơi:

- Em sợ, em sợ một ngày nào đó, em sẽ quên mất màu ấm áp của nắng, màu hy vọng của mây trời, và màu của những bông hồng “ Tôi xứng với em.”

Trái tim tôi như có hàng ngàn mũi kim xuyên thấu, nhói buốt. Tôi khẽ đặt bàn tay em lên trái tim đang đập dữ dội trong lồng ngực mình chân thành nói:

- Có anh ở đây, em sẽ không quên đâu. Ít nhất là màu đỏ, màu của tình yêu. Em thấy không? Nó đang ở đây, vì em mà đập mạnh mẽ như vậy đấy.

Nói rồi tôi khe khẽ cất tiếng hát, bài hát mà lẽ ra tôi nên tự mình hát cho em nghe từ ba năm trước. Lẽ ra khi thấy em cùng cậu nam sinh ấy bước ra, thấy em nâng niu chậu xương rồng nhỏ mà tôi tặng trên tay, tôi nên gạt bỏ lòng kiêu hãnh của mình mà đuổi theo em hỏi cho rõ ngọn ngành.

If I got down on my knees and I pleaded with you

If I crossed a million oceans just to be with you

Would you ever let me down?

If I climbed the highest mountain just to hold you tight

If I said that I would love you every single night

Would you ever let me down?

Bàn tay tôi áp lên ngực trái của anh. Nơi con tim anh đang vì tôi mà đập dồn dập. Nó va đập vào bàn tay tôi, va đập vào cả nơi xa xôi nhất trong tâm hồn tôi. Bài hát ấy vang lên, một lần nữa lại khiến trái tim tôi rung động, thổn thức. Tôi nhớ lại cuộc gọi điện của Phan Anh hai ngày trước:

-Alo?

- Quỳnh Như. Là mình.

- Phan Anh?

- Xin lỗi vì gọi điện thế này, nhưng mình nghĩ… mình cần phải nói cho cậu biết sự thật. Và nếu phải gặp trực tiếp, mình sợ mình sẽ không thể nói ra được….Mình …xin lỗi, Quỳnh Như…Mình thật sự xin lỗi.

- Phan Anh, có chuyện gì mà cậu nói như một cái đĩa dắt vậy? Trước đây cậu đâu có thế?

- Quỳnh Như…Mình…

Nghe Phan Anh nói từng từ một cách khó khăn, linh tính trong tôi mách bảo dường như điều mà cậu ấy sắp nói ra đây rất đáng sợ:

- …Mình…mình đã lừa dối cậu. 14- 2 của ba năm về trước… Khi cậu đầy hy vọng hỏi món quà này là mình tặng cậu phải không? Mình đã mơ hồ khẽ gật đầu. Nhìn khuôn mặt cậu bừng sáng khi thấy chậu xương rồng nhỏ, bàn tay mình đã vô tình vò nát tấm thiệp của Nam Khanh trong tay. Mình thật sự không có ý muốn lừa dối cậu nhưng…

Tai tôi ù đi, không còn nghe rõ tiếng Phan Anh nữa. Mãi lâu sau đó, tôi mới nghe giọng mình nghèn nghẹn lên tiếng:

- Phan Anh, đó là định mệnh của mình. Nhưng tiếc là chúng ta không phải định mệnh của nhau. Mình không trách cậu.

Nói rồi tôi thẫn thờ buông điện thoại xuống, nước mắt đã chan hòa khuôn mặt. Định mệnh thật sự đã trêu đùa tôi. Bài hát ấy, chậu xương rồng nhỏ ấy là của anh tặng cho tôi. Ba năm trước, chính anh là người đã khiến trái tim tôi xốn xang, rung động. Giây phút này đây, định mệnh lại một lần nữa trả anh lại bên tôi. Nhưng tôi bây giờ không còn là cô gái ngây thơ, mơ mộng của ngày nào nữa. Tôi là một cô gái mù, đến cả tính mạng mình cũng không biết giữ nổi hay không. Tôi không xứng với một chàng trai tuyệt vời như anh.

Nước mắt đã thôi rơi. Tôi lắc đầu nói:

- Em chỉ là một cô gái mù. Vì sao anh lại yêu em?

- Vì tình yêu thì chỉ có một…nên anh sẽ mãi yêu em. Anh đã yêu em từ rất lâu về trước.
Giọng nói trầm ấm của anh vang lên. Như một người nhạc trưởng, anh lái những rung động hỗn độn của trái tim tôi hướng về phía anh.
Tương lai vốn như một màn đêm u ám, một màn đêm không biết đâu là bến bờ. Trong tay tôi, niềm hạnh phúc mà tôi có thể nắm được ít ỏi biết bao. Tôi tưởng rằng mình đã cạn kiệt lòng nhiệt tình, niềm tin vào một tương lai tương sáng. Thế nhưng hiện giờ, khao khát được sống, khao khát được yêu thương lại bùng lên mãnh liệt. Tất cả những điều này đều là do anh mang lại cho tôi. Hạnh phúc này, cho dù tôi nắm chưa chắc nhưng tôi cũng không muốn buông ra.

Tôi giữ chặt lấy tay anh, giọng rành rọt:

- Em muốn làm phẫu thuật.

- Kể cả với tỷ lệ thành công rất thấp? Chỉ chưa đến 30%?

- Em vẫn muốn làm. Vì chỉ như vậy, em mới có thể ở bên anh.

Dường như tia nắng yếu ớt cuối cùng của buổi chiều tà đang đọng lại trên gương mặt nhỏ xinh của em, trong giây lát nó bỗng vụt lóe lên bừng sáng. Tôi xiết chặt lấy em trong lòng mình, cảnh vật trước mắt cũng nhòe đi. Người ta nói đúng, khi yêu người con trai mạnh mẽ nhất cũng có thể trở nên mềm yếu, còn cô gái dù mỏng manh yếu đuối đến đâu, trước tình yêu phút chốc cũng trở nên cứng cỏi. Giọng tôi đã khàn đặc:

- Hãy tin anh, ca phẫu thuật nhất định sẽ thành công.

- Em tin anh, Nam Khanh. Em tin ở anh.


Tôi vùi đầu mình trong bờ vai ấm áp của anh. Vì tin anh nên tôi khát khao cho mình một cơ hội sống. Vì tin anh, nên tôi muốn tin vào điều kỳ diệu. Vì tin anh nên một lần nữa tôi muốn tin vào sức mạnh của tình yêu. Nước mắt rơi đã thấm ướt bờ vai anh nhưng trong lòng tôi lại ngập tràn niềm hạnh phúc. Vì hạnh phúc không phải chỉ nụ cười, mà còn là giọt nước mắt trên bờ vai tin cậy.