Post a Tweet on Twitter twitter.com

Cười đau ruột với "cảnh nóng" đầu đời của các nàng

Trước khi "cảnh nóng" của hai vợ chồng diễn ra suôn sẻ, chị đã khiến anh tròn mắt khi đạp bay chồng xuống đất...

9 kiểu đàn ông Việt mà phụ nữ luôn coi thường

Bên cạnh những mẫu đàn ông khiến chị em phụ nữ "đổ gục" ngay từ lần đầu gặp gỡ thì cũng có không ít kiểu đàn ông khiến phái đẹp khinh thường.

Bảy nguyên tắc thời trang nên phá bỏ

7 nguyên tắc thời trang bạn nên "phá bỏ" ngay bây giờ

"Nguyên tắc là để phá bỏ". Trong thời trang cũng vậy, phá vỡ nguyên tắc đôi khi lại là cách hiệu quả nhất để bạn được là chính mình.

Xúc động với loạt ảnh "chó hạnh phúc bên chủ vô gia cư" chạm tới trái tim nhiều người

Dù phải sống trong điều kiện khó khăn, thiếu thốn nhưng những chú chó trung thành vẫn gần gũi, quấn quít bên người chủ vô gia cư.

Ngắm gái xinh là vì sức khỏe

Các chàng ngắm gái xinh là vì tốt cho sức khỏe :)) Lý do là đây :))

Hiển thị các bài đăng có nhãn tam-su. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn tam-su. Hiển thị tất cả bài đăng

Sát ngày cưới , chồng hủy hôn đòi cưới mẹ vợ tương lai

Người đàn bà ấy lại một lần nữa làm tôi uất ức, một lần nữa lại cướp đi người đàn ông của đời tôi như đã từng giật đi người chồng của mẹ tôi, người cha của tôi như năm nào.

Sát ngày cưới , chồng hủy hôn đòi cưới mẹ vợ tương lai

Người đàn bà ấy đúng là nhan sắc hơn người, hơn tôi một giáp nhưng nhìn bà mặn mà, sắc sảo, chính vì thế mà bố tôi đã phụ tình đoạn tuyệt với mẹ để về ở cùng cô ta. Mẹ tôi vì uất hận mà nhiều năm trời bị bệnh trầm cảm rồi chết trong đau đớn. Năm tôi 15 tuổi, mẹ mất, bố tôi đón về ở cùng, vì mang trong mình mối hận của mẹ nên tôi không thể xem người phụ nữ ấy là mẹ, là người thân được. Tôi thường xuyên tránh tiếp xúc với bà cũng như đứa em cùng cha khác mẹ, chỉ lủi thủi trong phòng. Cô đơn khiến con người tôi khó gần, sống khép kín và nội tâm.

Tôi bần thần lo sợ con ‘quái vật’ ấy đã hút hồn anh rồi, nhưng tôi lại tự trấn an mình, bởi ở đời không lẽ có loại người trơ trẽn đến độ đã cướp bố của tôi lại còn định cướp chồng sắp cưới của tôi

Người phụ nữ ấy không hơn tôi là bao tuổi, cuộc sống của bà khi lấy bố tôi và có con cũng không có gì ảnh hưởng nhiều đến lối sống phóng túng, phá cách mà vốn dĩ bà tôn thờ. Chính vì thế mà bố tôi luôn là người phải chạy theo bà, sợ mất bà chứ chưa bao giờ bà xem bố tôi là chốn cuối cùng để sống trọn đời trọn kiếp. Bà thường xuyên bỏ con, bỏ chồng ở nhà để đi du lịch với bạn bè, đồng nghiệp, có bao nhiêu tiền bà đầu tư hết vào quần áo và làm đẹp.

Sát ngày cưới , chồng hủy hôn đòi cưới mẹ vợ tương lai


Ở tuổi gần 40 nhưng bà vẫn như gái đôi mươi, trắng trẻo, và quyến rũ.

Vì không muốn chứng kiến cảnh bố tôi thường xuyên say xỉn vì những cơn ghen, khóc lóc quỳ xuống chân bà để xin bà đừng bỏ bố nên tôi đã kiếm cho mình một suất du học ở Úc. Cuộc sống ở một nơi không ai biết mình, không cần bận tâm đến những chuyện bao đồng của bố và mẹ kế khiến tôi có phần cởi mở hơn với mọi người. Ở đây, tôi quen anh, một chàng trai không lấy gì là nổi trội về cả ngoại hình và tính cách. Chúng tôi học chung lớp, và cùng là người Việt Nam nên chia sẻ cho nhau rất nhiều điều trong cuộc sống. Anh sinh ra trong một gia đình giàu có, bố mẹ anh đều ở Việt Nam kinh doanh, hóa ra nhà anh cách nhà tôi cũng không xa lắm.

Thời gian cứ thế trôi qua, 4 năm đại học, tôi không về Việt Nam lấy một lần, tôi dự định sẽ tốt nghiệp và làm việc ở Úc luôn. Còn anh, mỗi dịp Tết hay nghỉ hè đều về Việt Nam, những lần đó, bố và mẹ kế cũng có nhờ anh gửi quà sang cho tôi. Có lần anh còn khen mẹ kế tôi rất đẹp, lúc đó tôi chưa có tình cảm với anh nên nghĩ cũng là chuyện thường bởi ai gặp bà rồi cũng sẽ nhận xét vậy thôi.

Tốt nghiệp đại học, anh về Việt Nam kế nghiệp công ty của gia đình còn tôi ở lại Úc làm việc, chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Rồi một hôm anh bảo anh nhớ tôi, nhớ những tháng ngày sinh viên bên nhau và tỏ tình với tôi. Đây là lần đầu tiên có một người con trai tỏ tình với mình, người đã giúp đỡ tôi vượt qua thời gian khó khăn của sinh viên khiến tôi cảm động vô cùng. Tôi bối rối và suy nghĩ rất nhiều về lời đề nghị tôi về Việt Nam cùng anh xây dựng gia đình và sự nghiệp. Cuối cùng tôi cũng quyết định tìm một chốn bình yên bên anh.

Đầu năm tôi quyết định về Việt Nam và vào công ty của anh làm việc, bố mẹ chồng tương lai khá ưng tôi bởi sau 4 năm du học ở Úc tôi đã trở nên nhanh nhẹn, cởi mở hơn và với tấm bằng giỏi, ông bà rất tin tưởng khi giao sự nghiệp ông bà đã gây dựng cho chúng tôi. Tháng mười tới đây chúng tôi sẽ dự định kết hôn, nhưng khoảng thời gian này cũng là khoảng thời gian khủng hoảng với tôi, và chỉ mới hôm qua thôi, anh đã nói lời hoãn đám cưới của chúng tôi lại bởi lý do rằng…anh đã phải lòng mẹ kế của tôi – mẹ vợ tương lai của anh.

Tôi đã mơ hồ nhận ra nhưng không dám tin đó lại là sự thật, thậm chí nó đến nhanh hơn tôi tưởng rất nhiều. Tôi dẫn anh về ra mắt gia đình tôi, bố thì cởi mở, chào đón rể tương lai rất chu đáo, riêng mẹ kế của tôi thì không hài lòng, bà bảo gia đình hai bên không môn đăng hộ đối sẽ khiến tôi khổ, và bà bảo cần phải nói chuyện riêng với anh. Bà ấy lấy đâu ra tư cách để nói chuyện với anh như là mẹ vợ tương lai kia chứ? Tôi thầm nghĩ vậy, nhưng không muốn bố phải khó xử nên tôi để mặc bà hẹn anh để nói cái chuyện thừa thãi kia.

Sau cuộc gặp gỡ ấy, tôi thấy anh khác hẳn, anh không còn quan tâm đến tôi nhiều như trước, cũng không hào hứng khi tôi bàn chuyện đám cưới nữa. Tôi bần thần lo sợ con ‘quái vật’ ấy đã hút hồn anh rồi, nhưng tôi lại tự trấn an mình, bởi ở đời không lẽ có loại người trơ trẽn đến độ đã cướp bố của tôi lại còn định cướp chồng sắp cưới của tôi, huống hồ bà hơn anh tận 8 tuổi.

Những lần sau đó, bà thường xuyên đề nghị hai bên gia đình gặp nhau thường xuyên hơn và liên tục đòi tự tay mình chuẩn bị đám cưới cho con chồng. Cũng lấy cớ đó bà gặp anh thường xuyên hơn, thậm chí bà còn đề nghị làm đối tác làm ăn với công ty tôi. Tất cả chỉ vỏn vẻn một tháng trời mà anh đã mang về cho cái tin sét đánh ngang tai…bà ấy có thai với anh, anh muốn cưới bà ấy là vợ.

Bố mẹ chồng tôi đã sốc rất nhiều, quyết từ mặt anh nếu anh rước bà ấy về làm vợ, nhưng anh vẫn kiên quyết không từ bỏ khiến ông bà không còn cách nào khác quay sang cầu xin tôi tha thứ.

Dù đã quen với cuộc sống có quá nhiều biến động kể từ khi bố đoạn tuyệt với mẹ nhưng tôi vẫn không thể hình dung nổi cảnh trớ trêu này lại xảy ra với tôi, hai nỗi đau nhưng chỉ do một người đàn bà gây nên.

Tôi tự trách mình đã gây nên nghiệp chướng gì, hay nợ nần gì người đàn bà ấy mà bà nỡ đâm tôi nhiều nhát dao như vậy? Tôi biết phải làm sao? Bố tôi cũng đau đớn còn hơn tôi rất nhiều, giờ ông như người tâm thần vậy, cười nói rồi cứ ôm tôi mà khóc. Tôi thương ông nhưng nếu tôi ở Việt Nam chứng kiến cảnh hai người họ về chung sống với nhau, làm đám cưới, cùng hạnh phúc cũng sẽ khiến tôi phát điên. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.

Giận sôi gan với thói quen câu like facebook của vợ

Có lẽ cái bệnh nghiện Facebook của vợ tôi sẽ vô phương cứu chữa nếu không có vụ tôi suýt tuyên bố đường ai nấy đi chỉ vì dòng status "câu like" của cô ấy.

Giận sôi gan với thói quen câu like facebook của vợ
đập vào mắt tôi là dòng status của vợ: “Thà chọn một kết thúc buồn còn hơn một nỗi buồn không bao giờ kết thúc”.

Tôi không hề có ác cảm với facebook, nhất là trong cái thời đại “người người chơi phây, nhà nhà chơi phây” như hiện nay. Công nhận mà nói, có facebook cũng tiện thật. Bạn bè có vụ gì, chỉ cần post một cái status, tag nhau vào, chỉ vài phút sau là hội đủ anh tài, chẳng mất công gọi điện thoại í ới, vừa tốn thời gian lại vừa tốn tiền. Hơn nữa, facebook lại lắm game hay ho. Ngồi ở cơ quan buồn buồn có thể làm vài ván cho thư giãn.
 
Với tôi, Facebook là nơi giữ liên lạc với bạn bè và chơi game giải sầu không hơn không kém. Thế nên, tôi chúa ghét mấy bạn trẻ cả ngày cắm mặt vào facebook, đi đâu, làm gì cũng post lên Facebook để khoe với thiên hạ. Ấy thế mà đúng như ông bà ta nói, ghét của nào trời trao của ấy. Run rủi thế nào tôi lại cưới đúng một cô vợ “mê phây hơn mê chồng”.

Mà thôi, vợ tôi mê “phây” cũng được. Vốn không ai hoàn hảo, được cái nọ thì mất cái kia. Thế nhưng, tôi không chịu nổi khi cái bệnh nghiện facebook của vợ khiến tôi nhiều phen khốn khổ. Nhiều khi tôi phát cáu vì có những chuyện tế nhị như vợ chồng xích mích, tôi kéo gỗ khi ngủ hay bệnh lười tắm của tôi cô ấy cũng lôi lên Facebook. Có lẽ cái bệnh nghiện Facebook của vợ tôi sẽ vô phương cứu chữa nếu không có vụ tôi suýt tuyên bố đường ai nấy đi chỉ vì dòng status câu like của cô ấy.

Hôm kỉ niệm 3 năm ngày cưới, tôi bù đầu với đống báo cáo tài chính cuối năm nên quên mất. Đi làm về thì thấy vợ lầm lì, hỏi câu gì cũng không nói. Đoán cô ấy có chuyện bực mình ở cơ quan, tôi cũng không hỏi, định bụng tối xuôi xuôi mới tâm sự, chứ mặt vợ đang hằm hằm thế kia, nhỡ đâu lỡ miệng vợ cho “nhịn” cả tháng thì toi. Tôi chưa kịp tắm rửa thì vợ đã dắt xe ra khỏi cửa, lạnh lùng bảo: “Không có cơm đâu, anh tự túc, em ra ngoài”.

Vợ vừa đi thì mẹ tôi gọi điện. Tôi chưa kịp mở miệng nói câu nào đã bị mẹ mắng xa xả cho một tràng: “Mày mà làm gì khiến gia đình tan vỡ thì liệu hồn. Cái H nó hiền lành, ngoan ngoãn, mày còn chưa bằng lòng hay sao?” Tôi mặt ngắn tũn lại, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, lắp bắp: “Ơ, ơ, là sao mẹ, con không hiểu”. “Cái Nga (Nga là em gái tôi) vừa gọi cho mẹ bảo chị dâu đang buồn. Nó đòi chia tay”.

Hoảng hốt, tôi gọi điện cho vợ. Không ai nhấc máy. Cáu tiết, tôi gọi cho em gái: “Làm sao, chị có chuyện gì sao anh không biết hả?” “Anh lên facebook mà xem” – nó nói. Luống cuống đăng nhập Facebook, đập vào mắt tôi là dòng status của vợ: “Thà chọn một kết thúc buồn còn hơn một nỗi buồn không bao giờ kết thúc”. Kèm theo status là bức ảnh một cô gái với hai dòng nước mắt tuôn rơi. Vợ tôi còn không quên check-in “Nơi chỉ có nỗi buồn”. Dĩ nhiên, dòng trạng thái “hót hòn họt” hút like tới tấp, cùng với đó là cả trăm comment của anh chị em bạn bè nhảy vào hỏi thăm.

Đã thế, trong các câu trả lời, vợ tôi cứ lấp la lấp lửng khiến nội dung status vốn dĩ chẳng có gì to tát được bàn dân thiên hạ mang ra mổ xẻ và suy đoán vớ vẩn. “Ôi vợ ơi là vợ”, tôi vừa kêu vừa bấm máy gọi cho cô ấy. Lần này là “Thuê bao…”.



Cái câu status bâng quơ ấy nếu chỉ chình ình trên facebook thì sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới. Vấn đề là nó đã qua cái “loa phát thanh” chuyên thêm mắm thêm muối của đứa em gái đến tai mẹ tôi. Chỉ 10 phút sau khi nhận được điện thoại của mẹ, tôi đã thấy bố, mẹ và cả cậu mợ tôi xuất hiện trước mặt. Một phiên tòa gia đình nhanh chóng được lập ra và tôi chính là kẻ tội đồ đứng trước vành móng ngựa. Tôi bị xoay như chong chóng với đủ câu hỏi, giả thiết được các vị quan tòa tưởng tượng ra.

Tôi mặt méo xệch, luôn mồm giải thích: “Không phải vậy đâu, mọi người hiểu lầm rồi”. Tất nhiên chẳng ai tin. Không có chuyện gì thì sao vợ tôi phải bỏ nhà đi (theo suy đoán của bố mẹ tôi). Không khí trong nhà căng như dây đàn. Cảm giác, tôi chỉ cần ho một tiếng thôi là… đứt cái phựt luôn.

10h tối có tiếng xe ngoài cổng. Vợ tôi về. Tươi cười hớn hở. Thấy mọi người tề tựu đông đủ ở nhà, vợ tôi không khỏi ngạc nhiên: “Ơ, sao bố mẹ cậu mợ lại ở đây cả thế này”. Mẹ tôi lao ra: “Con ơi, có chuyện gì tâm sự với mẹ, kể cho mẹ nghe, chuyện đâu còn có đó, đừng nghĩ quẩn nhé”.

Nhìn thấy vợ, máu nóng trong người tôi bốc lên: “Điện thoại đâu sao không gọi được?”. “Ơ, điện thoại hết pin, em mải nói chuyện với hội bạn nên không để ý”. Tôi hằm hằm: “Cô giải thích thế nào thì giải thích”, rồi bỏ lên phòng ngủ đóng sập cửa lại.

Một lúc sau, thấy vợ nước mắt ngắn dài đi vào phòng ngủ, thanh minh: “Em không cố ý. Em giận anh quên ngày kỉ niệm nên lên facebook viết status cho bõ ghét. Không có ý gì cả”. Tôi chưa nguôi ngoai nên cáu: “Cô thích kết thúc chứ gì. Thế thì kết thúc luôn hôm nay”. Lúc nói câu ấy tôi biết tôi lỡ lời, nhưng bản tính sĩ diện nên tôi cứ thế ôm gối xuống phòng khách ngủ, mặc vợ khóc nấc lên.

Sáng hôm sau, thấy mắt vợ sưng húp (chắc khóc cả đêm) với mẹ tôi gọi điện khuyên nhủ, tôi mới nguôi nguôi, nhưng mặt vẫn làm ra vẻ lạnh lùng. Vợ tôi vẫn dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng, để sẵn quần áo cho tôi đi làm như mọi hôm nhưng không nói câu nào cả. Đến cơ quan, theo thói quen tôi mở Facebook định làm một ván game cho nhẹ đầu thì thấy mình được tag vào một cái ghi chú đẫm nước mắt của vợ. Đọc xong, thấy xiêu lòng, tôi lấy ngay điện thoại nhắn tin cho vợ: “Anh yêu vợ”.

Sau vụ đấy, vợ tôi dứt hẳn cái bệnh “nghiện Facebook”. Thật ra, đúng là trong cái rủi lại có cái may.



"Gái hư" cao tay “lừa” trai ngoan vào tròng

“Gái hư thì có lẽ chẳng bao giờ lọt vào mắt xanh của những người đàn ông tử tế. Vì thế, mình buộc phải thay đổi bản thân và có kế hoạch cụ thể để ‘lừa’ trai ngoan một cách ngoạn mục” - N.A nháy mắt bật mí.

Gái hư cao tay “lừa” trai ngoan vào tròng

Người vợ trẻ tên N.A (xin được giấu tên, Đống Đa, Hà Nội) đã có một cuộc trò chuyện vô cùng thẳng thắn. Trong dĩ vãng, N.A đã từng là một “gái hư” chính hiệu.

N.A cho hay: “Mình đã từng được gọi là ‘gái hư’. Vì sao ư? Vì tất cả những điều ‘gái hư’ có thì mình đều có cả. Quãng thời gian sinh viên mình dành toàn bộ thời gian để chơi bời, đàn đúm với lũ bạn dân chơi. Vì thế, mình ra trường chậm hơn những người khác cả năm trời vì phải học lại nhiều môn. 

Mấy năm đầu đi làm mình vẫn không bỏ được tật ham chơi và tụ tập bay nhảy với lũ bạn. Vì thế mà công việc vẫn ậm ạch, mình mãi chỉ là nhân viên quèn thường xuyên bị sếp mắng, chưa bị đuổi việc là may. Mình thường xuyên ăn mặc hở hang, đi bay đêm, tiêu xài hoang phí và chuyện thay người yêu như thay áo là điều quá bình thường!”.

Nhưng đến năm 26 tuổi, N.A đã có một cú thay đổi ngoạn mục. “Cái tuổi 26 đã không còn nhỏ nữa, mình nên nghĩ đến chuyện lấy chồng là vừa. Mẹ mình cũng khuyên bảo rất nhiều khiến mình phải tự suy nghĩ lại một cách chu đáo hơn. Mình xác định, những kẻ chơi bời cùng hội với mình không bao giờ có thể lấy làm chồng được, mà đối tượng nhắm tới phải là những trai ngoan, học hành đàng hoàng, công việc tử tế. Mà gái hư thì có lẽ chẳng bao giờ lọt vào mắt xanh của những người đàn ông tử tế. Vì thế, mình buộc phải thay đổi bản thân và có kế hoạch cụ thể để ‘lừa’ trai ngoan một cách ngoạn mục” - N.A nháy mắt cười.

“Đầu tiên, mình thay đổi 180 độ ngoại hình của mình, lột xác thành ngoại hình của một gái ngoan chính hiệu: tóc đen duỗi thẳng, không sơn móng, trang điểm nhẹ, quần áo dịu dàng kín đáo. Vẫn biết áo cà sa không làm nên thầy tu nhưng kiểu gì một cô gái phục trang nền nã, giản dị cũng sẽ gây được thiện cảm của người đối hiện hơn” - cô gái trẻ bật mí bước đầu tiên.

“Bước thứ 2 là mình chuyển việc để đến một chỗ làm khác, không ai biết về quá khứ của mình. Mình bắt đầu học nữ công gia chánh và học cách đi đứng, nói năng của một gái ngoan. Các mối quan hệ cũ mình cũng cắt đứt hết. Vậy là mình đã hô biến thành một cô nàng trong sáng, ngoan hiền hết cỡ mà chẳng ai biết được quá khứ hoành tráng của mình” - N.A chia sẻ.

N.A hào hứng kể rằng, cuối cùng thật chẳng phụ công sức bỏ ra khi cô đã được một trai ngoan cứng cựa, hiền lành, đàng hoàng ở môi trường mới theo đuổi. Đến lúc đó, cô lại phải diễn nốt cho tròn vai gái ngoan, đó là sự e thẹn, dịu dàng và giữ mình đến tận phút chót.

“Đêm tân hôn, chồng mình cũng khá bất ngờ khi biết mình không còn nguyên vẹn. Nhưng mình lại ôm mặt khóc thút thít rằng đó là sự nông nổi của tuổi trẻ, mong anh ấy tha thứ cho mình. Chồng cũng buồn nhưng rồi bằng sự quan tâm chăm sóc bù đắp của mình, anh đã nhanh chóng quên đi và hiện tại cuộc sống vợ chồng son của bọn mình đang vô cùng viên mãn” - N.A vui vẻ nói.


T.D (Tây Hồ, Hà Nội) là một cô gái, theo như lời cô thừa nhận thì cũng là một gái hư không còn nghi ngờ gì nữa. Ấy thế nhưng, hiện nay cô đã có một gia đình nhỏ yên ấm với một người chồng mẫu mực và một nhóc vừa tròn 1 tuổi. Chồng cô, trái ngược hoàn toàn với cô - là một trai ngoan hàng thật giá thật.

“Nhớ lại cái quá khứ lẫy lừng khi xưa của mình mà tự bản thân mình cũng phải phát hoảng. Mình đã từng ra vào nhà nghỉ, khách sạn như đi chợ, thay người yêu hàng tháng, tình một đêm đối với mình cũng là điều quá bình thường vì tần suất đi bar, club của mình rất thường xuyên. Mấy trò điên rồ của dân chơi mình cũng đã từng thử qua hết” - bà mẹ trẻ nhăn mặt khi nhớ lại.

“Sau khi rong chơi chán chê và mệt nhoài, ở vào cái tuổi 25 mình mới bắt đầu cầm chiếc bằng Cao đẳng đi xin việc. Cũng may mắn là trước đó mình đã cố học xong được Cao đẳng đấy. Với ngoại hình khá nên mình đã xin được một chân tiếp tân của một công ty vừa vừa.

Mình xác định rõ ràng, còn là gái hư thì mình sẽ chỉ vơ được mấy gã trai hư cá mè một lứa mà thôi. Nếu mà như thế thì đời mình coi như xuống dốc, tương lai sẽ chỉ có tăm tối. Nên trước đó, mình đã phải thực hiện một số thao tác trong kế hoạch rũ bỏ hoàn toàn những dấu tích của gái hư trên người mình. Kiểu tóc, trang phục, cách trang điểm mình đều F5 hết. Mình cũng cố gắng học sự nhẹ nhàng, dịu dàng và lễ độ hết mức có thể. Thời gian đầu cũng vô cùng khó khăn, vì trước đó đã quen bỗ bã với chửi bậy rồi. Nhưng vì quyết tâm ‘câu’ bằng được trai ngoan mà cuối cùng mình cũng làm được” - T.D kể lại cặn kẽ.

“Mình đổi số điện thoại và chặn hết mọi phương thức liên hệ với đám bạn cũ. Mình đoạn tuyệt hoàn toàn với quá khứ và bắt đầu xây dựng một hình ảnh khác: một gái ngoan cứng cựa. Ở chỗ mới, không ai nghi ngờ gì mình cả, bởi nhìn một cô gái giản dị, hiền lành như mình thì ai mà tưởng tượng được quá khứ lại hoành tráng như vậy. Và cuối cùng, thần hạnh phúc đã mỉm cười với mình khi mình lọt vào mắt xanh một phó phòng trẻ trong công ty - người ấy ngày ngày đi lại qua khu lễ tân mình đều mỉm cười và chào hỏi ngoan ngoãn” - T.D mỉm cười nói.

T.D cũng thổ lộ thêm: “Cũng có những tai nạn và nguy cơ trong quá trình lừa trai ngoan của mình, đó là thi thoảng bất chợt gặp lại vài người bạn cũ ngoài đường. Những lúc ấy mình phải cố giả lơ không quen biết và trốn thật nhanh. Có lúc bị người yêu nghi ngờ và dò hỏi nhưng mình đều khóc lóc nước mắt ngắn dài rằng mình bị oan, và cố tìm mọi cách để chối bằng sạch. 

Anh lại tin tưởng mình. Không tin sao được chứ, khi mà nhiều lúc nhìn bản thân hiện tại, đến mình cũng phải nghi ngờ rằng, liệu quá khứ đó có phải thật của mình không? Song song với đó, mình luôn cố gắng chăm sóc, quan tâm đến người yêu chu đáo và thể hiện rằng, mình là một cô gái ngoan xứng đáng làm vợ anh. Cuối cùng, mình cũng được hạnh phúc mặc áo cô dâu và chủ rể đúng là trai ngoan như mình hằng ao ước”.

T.D còn bảo, có một số nàng là gái ngoan 100% mà quen biết T.D từ xưa thì bây giờ khi gặp lại đều mắt tròn mắt dẹt và ghanh tị không để đâu cho hết khi biết cô lại lấy được một người chồng “ngon” đến như thế. Còn họ, mang tiếng gái tốt, gái ngoan, thế mà lại vớ phải chồng chẳng ra gì, người thì cờ bạc, kẻ thì ngoại tình…


Uất nghẹn khi người yêu vay tiền của mình đi... “bao gái”

“Sự thật sau đó mình khám phá ra được còn kinh khủng hơn rất nhiều lần. Đó là người yêu chẳng hề đầu tư làm ăn gì cả, mà tất cả tiền lương và cả tiền vay của mình, anh ta toàn bộ đều đầu tư… nuôi gái".

Uất nghẹn khi người yêu vay tiền của mình đi... “bao gái”

Khánh Ly (Quận 7, TP HCM) vừa nói lời giã biệt với mối tình 2 năm ròng của mình. Mặc dù chính cô là người nói lời chia tay nhưng trong lòng cô vẫn không hết xót xa, đau đớn.

“Mình và anh ta cùng quê, nhà chỉ cách nhau chưa đầy 10km. Quen và yêu nhau đã gần 2 năm, công việc của 2 đứa cũng đều ổn ổn, cứ ngỡ một đám cưới đã rất gần rồi. Đó cũng là điều cả 2 gia đình đều mong muốn, vì 2 đứa đều đi làm trên thành phố mà lại gần nhà nhau như thế thì quả là thuận lợi” - cô gái trẻ kể.

Nhưng cách đây nửa năm, người yêu Ly có vẻ lạnh nhạt với cô hơn trước. “Mình cũng buồn, cũng nghi ngờ nhưng anh ta mang lí do áp lực công việc ra để ngụy biện. Lúc ấy mình nghĩ cuộc sống còn phải lo lắng nhiều thứ nên nếu chỉ vì thế đã gây nhau thì sau này bước vào hôn nhân gia đình còn trăm thứ lớn hơn nhiều, làm sao có thể vượt qua được” - Ly thổ lộ.

Nhưng trùng hợp là bắt đầu từ đợt đó, người yêu Ly cũng bắt gặp khó khăn về tiền bạc, luôn ở trong tình trạng túng thiếu. Ly tâm sự: “Anh ta liên tục vay tiền mình, lúc thì vài trăm, có khi cả triệu. Rồi hẹn khi lĩnh lương thì trả nhưng nào có thấy tăm hơi đâu.

Mình thắc mắc thì anh ta biện minh rằng mở rộng quan hệ bạn bè, giao tiếp nhiều nên tốn kém. Và rằng anh ta đầu tư thế cũng là vì lo cho sự nghiệp, mà đó cũng chính là lo cho tương lai của 2 đứa mình. Mình nghe cũng hợp lí nên tặc lưỡi cho qua, chỉ khuyên anh ta cái gì cần thì hãy chi tiêu, chứ bọn mình có phải giàu có gì cho cam”.

Ly giãi bày thêm: “Chuyện mình cho anh ta vay tiền, nói ra thì có người bảo mình dại, mình mê trai nhưng quả thật tình yêu của bọn mình lúc ấy đã tính là thân thiết rồi nên chuyện tiền nong cũng khá là thoải mái. Thế nên mỗi lần anh ta mượn tiền mình đều đưa.

Cá biệt có lần anh ta nói cần gấp một khoản tiền khá lớn, muốn vay mình. Mình gặng hỏi mãi thì anh ta khó chịu bảo người bạn của anh ta gây tai nạn, giờ cả nạn nhân và người bạn ấy đều đang nằm viện. Mình nghe thế thì lo sốt vó, vội đi rút trong tài khoản tiết kiệm đưa ra cho anh ta mượn. Nhưng mấy ngày sau khi mình ngỏ ý đi thăm người bạn và nạn nhân đó thì anh ta dùng mọi lí do để cự tuyệt. Rồi chuyện cũng qua và khoản tiền ấy thì anh ta mãi không trả lại”.

Cho đến một ngày, mình tới chơi phòng một đồng nghiệp mới trong công ty. Thật vô cùng tình cờ khi mình đã nhìn thấy anh ta cũng đến khu trọ đó. Xóm trọ đó rất đông phòng nên có lẽ anh ta không nhìn thấy mình. Mình cố giữ vẻ bình thản để hỏi thăm cô bạn kia về anh ta và em gái trẻ - chủ nhân căn phòng mà anh ta vừa vào.

Ly kể, cô bạn ấy thản nhiên đã kể lại: “Hai người đó là một đôi đấy. Mà con bé kia sướng lắm nhé, được người yêu lo cho từ A đến Z, không những thế điện thoại xịn, laptop cũng sắm cho luôn! Người đâu mà khéo chọn người yêu thế chứ, chả bù cho bọn mình!”.

“Lúc đó, mình nghe như có tiếng vỡ vụn tan tành trong lòng. Vậy ra anh ta đang có bồ bên ngoài. Anh ta bao bồ, lương chính không đủ còn vay thêm của mình nữa. Tiền tiết kiệm mồ hôi nước mắt của mình, anh ta cũng nhẫn tâm vay đi mua điện thoại, máy tính cho gái rồi không hề trả lại. Không biết lương tâm anh ta để ở đâu nữa…” - Ly nghẹn ngào.

Uất nghẹn khi người yêu vay tiền của mình đi... “bao gái”


Cùng cảnh ngộ với Khánh Ly và cô gái 26 tuổi tên Phương Anh (Thủ Đức, TP HCM). Người yêu Phương Anh trước nay vốn là người sống khá tiết kiệm và chi tiêu có tính toán nên việc một khoảng thời gian chàng bỗng dưng bị khủng hoảng tài chính khiến Phương Anh thắc mắc vô cùng.

Phương Anh nhớ lại và kể: “Đợt đó, người yêu liên tục hỏi vay tiền mình. Ban đầu mình không nghi ngờ gì vì trước nay anh ta không phải là người chi tiêu hoang phí khiến mình luôn tin tưởng. Nhưng nhiều lần quá khiến mình cũng thấy bất bình thường. Mìng gặng hỏi nhiều lần thì anh ta bảo rằng đang đầu tư làm ăn cùng mấy người bạn nên kẹt tiền. Rồi là không muốn kể cho mình, đợi khi nào có chút thành tựu thì sẽ nói cơ. Mình nghe thế liền tin sái cổ, còn hý hửng rằng anh ta biết tính toán làm ăn.

Ai ngờ, không lâu sau đó mình chộp được những tin nhắn yêu đương, hẹn hò trong điện thoại của anh ta với một cô gái khác. Mình ngấm ngầm điều tra thì biết cô gái ấy còn rất trẻ và xinh đẹp. Nhưng sự thật sau đó mình khám phá ra được còn kinh khủng hơn rất nhiều lần. Đó là anh ta chẳng hề đầu tư làm ăn gì cả, mà tất cả tiền lương và cả tiền vay của mình, anh ta toàn bộ đều đầu tư… nuôi gái, cung phụng cho cô gái kia tiêu xài và đi ăn, đi chơi với cô ta”.

Phương Anh tâm sự, không những vay tiền của cô mà anh ta còn vay nợ nhiều bạn bè khác nữa để “bao gái”. Và đến khi cô phát hiện ra sự việc thì số tiền anh ta nợ tất cả mọi người cộng lại đã là một con số không hề nhỏ.

“Đau đớn lắm chứ, vì tình yêu sắp đơm hoa kết trái bỗng chốc nát vụn. Đau đớn nữa là anh ta bòn rút tiền của mình - người yêu được coi là sắp cưới của anh ta để mang đi sắm sửa cho cô ta. Mình tưởng như gục ngã khi sự thật phơi bày trước mắt” - cô gái trẻ uất nghẹ nói.

Phương Anh kể, khi sự việc vỡ lở, bạn bè biết anh ta chẳng làm ăn gì cả mà mang tiền đi “bao gái” nên đã xúm lại đòi nợ. Anh ta tìm đến cô, quỳ xuống khóc lóc xin cô tha thứ và nhờ Phương Anh xoay sở trả nợ giúp anh ta. Anh ta bảo rằng đó chỉ là một lỗi lầm trong lúc bồng bột và xin được cô tha thứ, mong cô cùng chung tay giải quyết hậu quả, sau đó anh ta sẽ trở bên cô toàn tâm toàn ý.

“Anh ta tưởng chuyện này có thể giống như chuyện anh ta làm ăn thua lỗ à, mà bảo mình chung tay giải quyết. Hài hước thật! Hay anh ta tưởng mình si mê anh ta đến mù quáng rồi? Mình chẳng thèm nói nhiều lời, giáng cho anh ta một cái bạt tai rồi chấm dứt tất cả. Còn khoản tiền nợ, anh ta đang nợ nần chồng chất như thế nên cũng chẳng có trả mình đâu, thôi thì cho anh ta, coi như học phí cho mình…” - Phương Anh không giấu vẻ khinh bỉ khi nói về người yêu cũ.


Ba lần xin phép mẹ chồng đánh chồng

Lấy chồng ai chẳng mong lấy được người đàn ông tử tế, đàng hoàng, có trách nhiệm. Nhưng nếu lỡ cưới phải 1 tay chẳng ra gì, các bạn sẽ làm thế nào? Có lẽ câu trả lời của hầu hết mọi người sẽ là “Bỏ quách đi cho rảnh nợ”. Nhưng với tôi, không có khái niệm bỏ cuộc dễ dàng như thế. Cách của tôi là phải đào tạo cho chồng vào khuôn khổ , nền nếp.

Ba lần xin phép mẹ chồng đánh chồng


Nói về chồng tôi, không có cái gì là anh không nhiễm, trừ nghiện hút. Tôi nghĩ chắc là do cái khoản này anh sợ chết nên không dám dây vào. Theo lời ngụy biện của ông chồng tôi “Đàn ông cái gì cũng phải biết, chỉ cần không nghiện là được”. Nghe có chướng tai không cơ chứ?

Tội đầu tiên là tội gái gú. Thật ra chồng tôi cặp bồ cũng là vì thiếu thốn quá mức về tình dục khi tôi mang thai. Lúc ấy mệt mỏi, lại nghén nhiều nên tôi cũng chẳng thể phục vụ chồng bằng cách khác được. Vậy là anh “quàng” với 1 em sinh viên tuổi teen đua đòi. Con bé đó còn ghê gớm, ngang ngạnh tuyên bố với tôi: “Chị từ bỏ đi, em và anh ấy yêu nhau”.

Đi gặp bồ của chồng về đến nhà, tôi không cầm được nước mắt, khuỵu ngay trước cửa. Bố mẹ chồng thấy vậy vội chạy ra, tá hỏa khi thấy tôi ngồi ôm bụng bầu khóc. Nhìn thấy mẹ chồng, tôi vội níu chân bà: “Mẹ ơi, con trai mẹ bỏ con đi với gái rồi. Con hận nhà con quá mẹ ơi. Chúng nó bảo chúng nó yêu nhau, bảo con cút đi đây này”.

Bố mẹ chồng ra sức dỗ con dâu và khuyên tôi. Nhưng càng như vậy, tôi càng muốn xả tức giận. Tôi khóc, ôm lấy chân mẹ chồng bảo: “Con muốn đánh con mẹ cho hả giận. Mẹ có bênh hắn không? Mẹ có đánh con vì thế không? Con xin phép thay cháu của mẹ trong bụng con xử bố nó ngoại tình. Mẹ chọn cháu mẹ hay con của mẹ?”. Mẹ chồng thấy tôi vật vã quá, kéo tay tôi bảo: “Được rồi, dẫn mẹ đi tìm chúng nó. Mẹ đòi lại công bằng cho con”.

Đi gặp bồ của chồng về đến nhà, tôi không cầm được nước mắt, khuỵu ngay trước cửa.

Được lời như cởi tấm lòng, tôi bật dậy quệt nước mắt, gọi taxi dẫn mẹ chồng đễn chỗ trọ của con bé kia. Y như rằng, chồng tôi đang ở đấy thân mật tình tứ với nó.

Tôi cùng mẹ chồng xông vào. Đã được mẹ chồng đồng ý rồi, tôi không ngại gì mà lao tới xử luôn người chồng lăng nhăng và con bồ trâng tráo. Tôi cứ thế đấm, đá vào ngực chồng. Vừa đánh chồng tôi vừa mắng. Nào là “Tôi mang nặng đẻ đau con anh mà anh dám phản bội mẹ con tôi”, rồi thì “Anh xơn xớt nói yêu vợ thương con mà vẫn đi với gái”.

Đánh chồng đã, tôi quay sang túm cổ áo bồ của chồng, lắc lắc “Sao em ác thế? Sao em nỡ cướp chồng của chị, cướp bố của con chị?”.

Chồng tôi thấy cô bồ bị bắt nạt, chẳng biết do xót thương hay do sợ tôi đánh chết bồ mà chạy ra ngăn cản, gạt tay tôi ra và bảo “Em bình tĩnh nói chuyện”. Thấy chồng như vậy, tôi muốn xỉu luôn tại chỗ, thở không ra hơi bảo với mẹ chồng “Mẹ thấy chưa? Anh ấy chỉ yêu cô ta thôi. Con không níu kéo gì nữa. Con muốn ly dị”.

Mẹ chồng tôi lao vào “Tao cho phép nó đánh mày lẫn con mất dạy kia rồi. Mày làm cái gì đấy. Không thấy nó có thai hay sao mà còn để nó xúc động như thế, ảnh hưởng tới cháu tao”. Rồi bà quay sang tôi bảo: “Con cứ đánh cho đã đi, đánh thằng bố mất nết nhưng đừng ly dị tội nghiệp cháu mẹ”.

Ba lần xin phép mẹ chồng đánh chồng

Ừ, mẹ chồng đã cho rồi tội gì tôi không xả giận. Tôi tiếp tục vừa đánh thình thịch vào ngực chồng vừa hỏi lớn: “Anh chọn em và con hay nó?”.

Như mọi thằng đàn ông khác, chồng tôi chọn vợ. Anh giữ tay tôi lại và bảo: “Em bình tĩnh lại đi. Anh lúc nào mà chẳng là của em và con”. Cô bồ của chồng tức điên lên, lộ nguyên hình là con hồ ly, tru tréo túm tóc chồng tôi: “Anh nói gì? Anh là đồ đểu. Anh dám bỏ rơi tôi à?”.

Mẹ chồng tôi thấy vậy đến xô bồ chồng ra, kéo tay chồng tôi và tôi về. Bà buông lại lời rất lạnh lùng “Mặc kệ con điên đó. Về thôi các con”.

Sau khi về nhà, bố mẹ chồng họp gia đình, giáo dục nghiêm khắc chồng tôi. Sau đó ông bà cũng thay tôi quản lý anh chặt hơn, khiến anh ngoan ngoãn không dám tà lưa gái gú nữa.

Được 1 thời gian yên ổn, chồng tôi lại sinh tật. Chẳng là chồng tôi có 1 tay bạn thân từ thời để chỏm. Anh này có 1 thời gian vào Nam sống và làm việc, thất bát nên đành quay ra ăn bám mẹ. Vào đấy đã làm ăn lỗ chỏng gọng, lại còn nhiễm thêm cái tính xấu nát rượu. Từ ngày về cố hương, ông bạn đó lôi kéo chồng tôi nhậu nhẹt cả ngày, tiêm cái thói hư hỏng đó vào chồng tôi.

Lúc ấy tôi mới sinh con được 7 tháng mà chồng suốt ngày bị bạn gọi đi nhậu. Tôi ban đầu chỉ nhắc nhở chồng. Nhưng anh toàn ậm ừ cho qua chuyện, nhắc nhiều thì bắt đầu cau có, khùng điên lên, nạt nộ vợ. Vợ chồng tôi cãi cọ không ít lần vì chuyện đó.

Mẹ chồng tôi cũng điên lắm, vì nhiều khi đêm hôm chồng tôi say xỉn về nôn ra toàn bà phải đi dọn. Mẹ chồng tôi chửi con trai nhiều lắm nhưng chồng tôi lớn rồi, bà không sao ngăn cản được khi cứ đi làm về là anh với ông bạn kia nhậu tới khuya.

Đã thế, chồng tôi còn rất cùn. Vợ với mẹ mà mắng “say thì đừng vác mặt về nhà” là y như rằng anh đi ngủ lang ở nhà ông bạn mất nết kia. Con cái bé tí thì bỏ mặc. Nhiều đêm con khóc quấy phải 1 mình dỗ dành, trông con, tôi tức trào máu mắt.

Có lần máu điên nổi lên, tôi bế con ra quán nhậu anh đang uống ngồi cạnh chờ chồng. Chồng tôi cũng lì, không muốn thua vợ nên cố ngồi uống. Mẹ chồng tôi hay tin tá hỏa chạy ra, khuyên tôi thương con mà bế nó về nhà.

Được mẹ chồng đứng về phía mình, tôi nức nở “Mẹ ạ, lấy nhau rồi vì con của con nên con mới chịu anh ấy. Giờ con chỉ muốn băm vằm chồng con ra cho hả giận. Cứ thế này chắc có ngày con trầm cảm sau sinh. Con mà có bề gì mẹ chăm sóc cho cháu nó mẹ nhé”.

Tính mẹ chồng tôi vốn dễ xúc động, lại thương cháu đích tôn như của báu. Bà xót xa bảo: “Ừ, con cứ đánh nó đi. Đừng để buồn rầu ảnh hưởng sức khỏe mà tội nghiệp cháu mẹ. Từ giờ nó cứ nhậu là mẹ cho con đánh nó”.

Mẹ chồng đã cho phép rồi, tôi chẳng sợ gì mà không xử chồng. Chồng đi nhậu mà tôi biết được là tôi đánh, tát ngay trước mặt bố mẹ chồng tôi. Chồng tôi mà dám phản kháng lại là mẹ chồng tôi sẽ ra mặt, đập cho mấy cái: “Tao đã cho nó thay tao xử loại đốn mạt như mày. Vợ con không lo lại lo theo bạn xấu làm bậy. Mày mà đánh nó là coi như đánh tao đấy. Loại bất hiếu”.

Chồng tôi có hư đốn thế nào cũng không dám gánh tội bất hiếu trên lưng. Thế là dần dần, chồng tôi đi vào khuôn khổ. Chắc là do ngán tận cổ cảnh nhà cửa ầm ĩ, bị cả nhà xông vào đánh chửi mỗi khi nhậu về.

Sau đó 1 thời gian thì anh cũng ngoan ngoãn, biết điều, chăm chỉ ở nhà chăm vợ chăm con. Nhưng đúng là không có tật xấu thì không phải đàn ông. Nhất là loại hay a dua và có tính sĩ hão cao như chồng tôi thì lại càng dễ nhiễm tật.

Chẳng hiểu sao mấy ông ở cơ quan chồng tôi lại nổi hứng chơi trò chơi dân gian của Việt Nam – bài tam cúc. Đầu tiên chỉ là đánh vui, rồi sau đó giở thói chơi ăn tiền. Hết giờ làm các ông không chịu về mà lại rủ rê nhau ở lại bài bạc.

Một vài bà vợ bực mình, đến làm loạn cái ổ bạc ấy vài lần mà mấy tay đó không mở được mắt ra, vẫn cắm cúi vào trò vô bổ. Đúng là cả 1 ổ giống lừa ưa nặng.

Bận rộn con cái nên tôi cũng cứ mặc kệ chồng, chưa xử. Vả lại tôi nghĩ mấy ông đó chơi cũng chỉ ăn nhỏ thôi. Nào ngờ 1 ngày lén soát ví chồng, tôi phát hiện gần một tháng lương của chồng tôi mới rút thẻ ATM đã đi tong. Đoán ngay được là do thua bạc, tôi nghĩ phải tiệt ngay cái trò vô bổ tốn kém tiền của này của chồng.

Lần này, tôi không gào khóc gì hết. Trước mặt bố mẹ chồng, tôi làm luôn 1 phiên tòa hỏi tội chồng. Trước những bằng chứng và lý lẽ sắc bén của tôi, chồng tôi cúi đầu nhận tội. Mẹ chồng tôi vừa đau lòng, vừa bực mình khi thằng con nhiễm hết thói xấu này đến thói xấu khác. Bà vừa khóc vừa bảo: “Mất công tao chịu đau đẻ mày, rồi lại nhịn ăn nhịn mặc nuôi mày. Sao mày đổ đốn thế. Tao biết phải làm sao với mày đây?”.

Tôi nói luôn “Mẹ có nhớ mấy lần trước không, khuyên nhủ nhẹ nhàng anh nhà con đâu có nghe, chỉ đến khi mẹ con mình nặng tay đánh anh ấy anh ấy mới chịu khôn ra. Hay là ta cứ biện pháp cũ mà dùng hả mẹ?”.

Mẹ chồng tôi nghe vậy nói: “Con nói phải. Với thằng thân lừa này phải thế nó mới tỉnh ra. Từ giờ, cứ phát hiện nó mang tiền đi bài bạc, mày đánh què chân nó cho mẹ”.

Lấy phải chồng hư mà không mưu cao kế hiểm thì sao giữ được gia đình hạnh phúc!
Thế là từ bấy, chồng cứ đi làm là tôi lôi cái chổi ra, cảnh cáo: “Đi làm rồi về ngay chứ chơi bài là tôi đánh què chân ông đó nha. Mẹ cho phép rồi”. Thỉnh thoảng, tôi nhắn tin cho chồng trong giờ :”Nhớ là hết giờ làm về ngay đó nếu không muốn bị què chân. Mẹ đang ôm cây roi đợi sẵn”.

Chẳng biết do sợ hay do ý thức được đã làm mẹ, làm vợ buồn mà chồng tôi cũng ngoan hẳn. Thi thoảng tôi cũng phá lệ cho chồng ở lại chơi vui với đám bạn, nhưng chỉ được cược ít thôi. Thua 1, 2 chục thì được chứ thua nhiều là chết với tôi.

Tối qua, chồng ngồi ôm vợ thủ thỉ: “3 lần được sướng tay đánh chồng, có phải tất cả là mưu kế của em không? Em đưa mẹ về phe em để cho anh vào tròng à? Vợ ơi là vợ, cáo quá rồi”. Tôi chỉ bật cười bí hiểm, giả nai “Tất cả chỉ vì em muốn tốt cho anh và con”.
Ừ, mưu kế của tôi hết đó. Nhưng lấy phải chồng hư mà không mưu cao kế hiểm thì sao giữ được gia đình hạnh phúc, các chị em và cả anh em nhỉ?


Yêu nhầm kẻ thù của gia đình


Một hôm tôi vô tình thấy được một tấm hình bạn trai tham gia chuyến dã ngoại. Tôi vô cùng bàng hoàng khi nhận ra người khoác vai anh trong bức ảnh là kẻ đã đâm anh trai mình 4 năm về trước.

Yêu nhầm kẻ thù của gia đình

4 năm về trước tôi sống hạnh phúc cùng gia đình. Bố mẹ tuy không giàu có nhưng đủ khá giả để cung cấp cho tôi với anh trai những điều kiện tốt nhất. Trên hết bố mẹ luôn dành thời gian cùng anh em tôi trong những bữa cơm ấm cúng hoặc những chuyến dã ngoại cuối tuần, đôi khi là những buổi tâm sự bí mật kéo dài tới tận đêm với đứa con gái mới lớn.

Tôi có một người anh song sinh, người tôi đặc biệt yêu quý và ngưỡng mộ. Với anh tôi chỉ là một đứa em gái bé bỏng ngốc nghếch, còn đối với tôi anh là cả một thế giới. Anh luôn hiểu tôi hơn bất kỳ ai. Là một người sống nội tâm tôi luôn che giấu cảm xúc của mình nhưng trước anh mọi cảm xúc của tôi đều bị nhìn xuyên thấu. Lần đầu tiên tôi rung động trước một đứa con trai, anh là người duy nhất nhận ra.

Anh học rất giỏi, khi nào cũng nhất trường, vị trí mà lúc nào tôi cũng phải ngước mỏi cổ mới nhìn tới mặc dù ngày nào cũng được anh kèm. Tôi cùng anh học võ từ nhỏ, giờ tôi vẫn lẹt đẹt với chiếc đai vàng còn anh đã lên đai đen nhị đẳng. Có lần tôi than thở về chiếc đai của mình, anh bảo: “Chỉ cần có anh thì lúc nào em cũng sẽ được an toàn, anh sẽ che chở em”. Không chỉ đối với tôi mà với bất kỳ người nào anh cũng sẵn sàng đứng ra giúp đỡ và bảo vệ, chính vì lòng tốt đó mà bi kịch đã đến với anh.


Khi anh em tôi đang học lớp 11, anh trúng tuyển một suất du học. Buổi tối trước ngày lên máy bay anh tổ chức tiệc chia tay cùng bạn bè. Tôi buồn vì biết sẽ phải xa anh trai một thời gian dài nên không tham dự, sợ sẽ khóc trước mặt anh và mọi người. Tôi đã đợi ở nhà để tiễn anh ra sân bay sáng hôm sau, không ngờ đêm hôm đó anh không thể về được nữa.

Yêu nhầm kẻ thù của gia đình

Khoảng một giờ sáng, bạn anh gọi về nhà báo anh đang ở bệnh viện. Tôi và bố mẹ hốt hoảng đến bệnh viện thì thấy anh  nằm bất động trên giường bệnh. Các bác sĩ đã cố gắng hết sức nhưng anh rơi vào trạng thái thực vật do mất quá nhiều máu. Bạn anh cho chúng tôi biết khi đang tổ chức tiệc thì họ thấy bên kia đường có một nhóm thanh niên ức hiếp một người đàn ông lớn tuổi.

Anh cùng một số người bạn qua đó nói lời hòa giải thì bị một thanh niên rút dao đâm từ phía sau. Sau nhiều ngày điều tra, công an đã bắt được thủ phạm và đưa ra tòa, gia đình bị cáo đã đến nhà tôi xin giải hòa. Họ chấp nhận bồi thường một số tiền rất lớn và đồng thời sẽ giúp đỡ anh tôi điều trị ở nước ngoài. Bố tôi không đồng ý, muốn kẻ gây ra tội ác với anh tôi phải trả giá bằng mức án cao nhất có thể.


Gia đình tôi từ đó mất đi tiếng cười, bố thường tìm đến rượu để quên đi nỗi đau ấy, mẹ khóc trong phòng một mình suốt. Thời gian đầu, tôi vô cùng đau buồn và luôn nhốt mình trong phòng mỗi khi đi học về, tự trách tại sao lại không tham gia buổi chia tay hôm đó. Nếu tôi ở đó, có lẽ đã ngăn anh lại. Một tháng sau, tôi vô tình đọc được tin nhắn soạn sẵn trong máy của anh: “Thu à! Anh sắp phải ra đi rồi. Ngày mai anh không còn bên cạnh em, không thể gọi em dậy mỗi buổi sáng, không thể chở em đi dạo phố, không thể dạy em học bài, không thể che chở em nữa. Anh tin em đã có thể tự sống tốt mà không cần đến anh. Hãy nhớ anh vẫn luôn dõi theo em đấy. Cố lên Thu nhé”. Những lời đó đã động viên tôi rất nhiều. Lần đầu tiên tôi có thể bước ra khỏi nhà giam của chính mình.

Yêu nhầm kẻ thù của gia đình


Tôi bắt đầu lại cuộc sống như khi có anh, luôn giữ một hy vọng rằng ngày nào đó anh sẽ tỉnh lại, khi đó anh sẽ thấy tôi đang sống thật tốt giống như những gì anh mong đợi ở đứa em gái yêu dấu này. Năm cuối cấp, tôi đạt được những thành tích rất cao, nhận được suất học bổng từ một trường đại học danh tiếng ở Mỹ. Với hy vọng có thể giúp anh điều trị ở đất nước tiên tiến như Mỹ, tôi lên đường thực hiện ước mơ của mình mà không biết một bi kịch mới đang chuẩn bị bắt đầu.


Những ngày đầu đến với đất nước cờ hoa, tôi như con vịt con lạc đường. Mọi thứ đều rất mới đối với tôi, từ văn hóa đến phong cách học tập. Những ngày đó tôi đã nhận được sự giúp đỡ rất nhiệt tình đến từ một sinh viên khóa trên, anh hướng dẫn tôi cách đi lại, học tập, thậm chí đưa cả tài liệu học tập của anh cho tôi tham khảo. Tôi rất mến anh vì anh rất giống với người anh song sinh của tôi cả về tính cách lẫn ngoại hình. Dần dần chúng tôi trở nên thân thiết và gắn bó. Tôi kể cho anh nghe hết tâm sự của mình, còn kể chuyện anh trai nữa. Mỗi lần kể về anh trai của tôi, anh luôn xúc động, tỏ ra cảm thông. Một thời gian sau, tôi đã cảm thấy rung động trước anh; cuối cùng chấp nhận lời tỏ tình của anh.

Tôi thường hỏi về gia đình anh nhưng ít khi anh cho tôi biết. Anh cũng không cho tôi xem tấm hình nào của gia đình. Tôi được biết anh có một người em trai nhưng mỗi khi hỏi anh đều tìm cách lảng chuyện. Hè vừa rồi tôi rủ anh cùng về ra mắt hai gia đình thì anh do dự, bảo tôi chưa đến thời điểm thích hợp. Một hôm tôi vô tình thấy được một tấm hình anh tham gia chuyến dã ngoại. Tôi vô cùng bàng hoàng khi nhận ra người khoác vai bên cạnh anh trong bức ảnh là kẻ đã đâm anh trai mình 4 năm về trước.

Qua một vài người bạn, tôi biết được đó chính là em trai anh. Tôi như sụp đổ, phải chăng anh đã biết điều này nên luôn tránh kể về gia đình? Tôi bắt đầu nghi ngờ tình cảm của anh và tránh mặt. Có lẽ nào anh tiếp cận tôi vì thương hại? Hay anh chỉ đùa cợt tôi để trả thù cho người em đang phải chôn vùi tương lai trong nhà giam? Tôi phải làm sao, liệu bố mẹ tôi có tha thứ cho anh và gia đình anh? Tình yêu của tôi có đủ lớn để lấp đầy lỗi lầm mà em trai anh đã gây ra cho anh trai tôi? Tôi có nên tiếp tục đến với anh không?

Thu



Những biểu hiện đáng báo động của "Gái ế"

Nhiều gái ế độc thân chưa có đôi có cặp không phải vì họ không có ai mà chẳng qua là duyên chưa tới. Nhưng nếu bạn có những biểu hiện sau đây thì tình trạng “ế thật” của bạn có lẽ đã tới mức báo động đỏ.

Những biểu hiện đáng báo động của "Gái ế"

Chỉ còn lại 1-2 người bạn

Nếu là cô nàng đang độc thân mà khi nhìn lại, bạn chỉ còn 1-2 người bạn thân cùng hội cùng thuyền để có thể rủ rê đi chơi, ăn uống, bù khú bất cứ lúc nào thì bạn cần phải xem lại.

Rất có thể, bạn là một cô nàng gái ế sống quá khép kín hoặc chưa biết tận hưởng thời gian độc thân vui vẻ với bạn bè. Vì thế, bạn không có nhiều bạn bên cạnh. Hoặc điều này cũng nói lên một thực tế, tuổi của bạn đã ngày càng nhiều rồi và những người bạn cùng lứa tuổi, thậm chí những người bạn ít hơn bạn nhiều tuổi cũng đã phải đến ngày “bỏ cuộc chơi” theo chồng.

Do đó, số lượng bạn bè thân còn lại ít thường là báo động đỏ đầu tiên để một gái độc thân nên phải suy nghĩ về tương lai nếu bạn không nghĩ mình sẽ sống như thế cả đời.
Nếu là cô nàng đang độc thân mà khi nhìn lại, bạn chỉ còn 1-2 người bạn thân cùng hội cùng thuyền để có thể rủ rê đi chơi, ăn uống, bù khú bất cứ lúc nào thì bạn cần phải xem lại.


Bạn chỉ thích ở nhà một mình và cũng không muốn rủ ai về nhà

Nếu trước kia, bạn có thể thích ở nhà một mình nhưng mỗi cuối tuần bạn vẫn hay rủ một ai đó hay bạn bè của mình về nhà đàn đúm, nấu nướng, ăn chơi… thì hiện nay bạn thay đổi hẳn theo chiều hướng tiêu cực hơn.

Cứ mỗi khi kết thúc giờ làm ở nơi làm việc về, bạn chỉ thích về nhà và ở lì một mình trong căn phòng nhỏ. Ngày cuối tuần hay các ngày lễ lạt, bạn thậm chí không muốn mời ai về nhà và cũng chẳng muốn đi ra đường. Đây cũng là một biểu hiện cho tâm trạng già cỗi, không thích giao du và sống khép kín của một gái độc thân. Nếu không nhanh chóng cải thiện lối sống này, chắc chắn trong tương lai, bạn sẽ có nhiều nguy cơ “ế thật”.

Những biểu hiện đáng báo động của "Gái ế"

Đi đám cưới bạn chỉ là nghĩa vụ “điểm danh” cho xong


Có thể trước đây, mỗi lần đám cưới một người bạn thân nào đó, với bạn là cả một sự kiện đáng chờ đợi với bao tâm trạng háo hức, vui vẻ. Khi ấy, bạn sẽ tự chuẩn bị một đôi giày mới, một bộ cánh mới hay một chiếc túi mới, màu son mới để trông thật mới mẻ khi xuất hiện tại đám cưới này.

Thế nhưng hiện nay, nếu việc đi đám cưới của một người bạn thân nào đó chỉ là một trách nhiệm, một gánh nặng cần phải “điểm danh”. Hoặc nói thẳng ra, bạn chẳng có chút hào hứng nào như trước thì thật sự bạn cũng cần phải nhìn lại chính bản thân mình.

Còn độc thân mà bạn tâm trạng và suy nghĩ của bạn đã như những phụ nữ bước vào hôn nhân nhiều năm thì thật sự tình trạng “ế” của bạn rất đáng báo động đỏ.


Bạn và mọi người xung quanh thường ý nhị giấu tuổi thật của bạn

Nếu trước đây, ai hỏi bạn bao nhiêu tuổi, bạn thường thẳng thắn và vui vẻ nói ra ngay chẳng chút ngại ngần. Thì hiện nay, mỗi khi buộc phải nói ra số tuổi của mình, bạn dè dặt và suy nghĩ nhiều hơn. Rồi có lúc, bạn còn thấy sợ sệt khi nghĩ mình đã “băm vài nhát” thật rồi và không còn muốn nhắc đến tuổi tác hay năm sinh của mình nữa.

Trước đây, ai hỏi bạn bao nhiêu tuổi, bạn thường thẳng thắn và vui vẻ nói ra ngay chẳng chút ngại ngần. Thì hiện nay, mỗi khi buộc phải nói ra số tuổi của mình, bạn dè dặt và suy nghĩ nhiều hơn.

Hoặc khi mọi người xung quanh đã ý tứ ít nhắc đến tuổi của bạn như cái loa phóng thanh trong mỗi sự kiện nào đó vì họ sợ bạn chạnh lòng.

Nếu đang ở trong tình cảnh như vậy, bạn hãy cân nhắc nhé. Bởi vì, thực tế, bạn đã đủ tuổi để bước vào cuộc sống gia đình thật sự rồi. Nếu cũng đã nghĩ đến chuyện lập gia đình, hãy xúc tiến hẹn hò ngay thôi.




Tôi âm mưu bòn rút tiền chồng để chuẩn bị ngày li hôn

Lòng vả cũng như lòng sung, ai mà chịu đựng nổi khi phải chia chồng với người khác chứ! Thế nhưng với tôi, chồng càng cặp bồ, tôi lại càng có cảm giác thoát nợ. Bởi như thế tôi mới thực sự dễ dàng bòn rút tiền để chuẩn bị cho ngày ly hôn.

Tôi lấy chồng được 10 năm. Ai cũng cho rằng hôn nhân 10 năm thì cũng đã qua giai đoạn dễ bị đứt gánh nhất. Bởi cái mốc mà mọi cuộc hôn nhân trắc trở khó vượt qua là ngưỡng 5 năm thôi. 

Tôi bòn rút tiền chồng để chuẩn bị ngày li hôn

Thế nhưng, dù 10 năm sống với chồng, tôi luôn chuẩn bị tinh thần cho ngày mà chúng tôi ly hôn. Tôi đủ sức lo cho cuộc sống của 3 mẹ con thì tôi sẽ thoát ra khỏi mọi ràng buộc với người chồng bỉ ổi đó.

Hồi mới cưới nhau, tôi đã rất tự tin là chúng tôi sẽ hạnh phúc bên nhau. Bởi chúng tôi có đủ các tiêu chí cần thiết cho một gia đình hạnh phúc. Thế nhưng điều cực kỳ cơ bản và quan trọng nhất thì tôi lại thiếu: Tôi đã đánh giá nhầm chồng mình. Tôi cứ nghĩ chồng tôi là người yêu vợ, thương con và có đạo đức. Thế nhưng anh ta trăng hoa và khốn hơn tôi nghĩ. Lúc cưới, chẳng qua anh ta muốn kiếm một người vợ sinh cho anh ta con cái mà thôi, chứ chẳng coi trọng gì vợ cả.

Tôi phát hiện ra anh ta ngoại tình ngay khi mới cưới nhau được 3 tháng, vào đúng lúc tôi đang mang bầu con gái đầu lòng. Anh ta đổ lỗi cho vì phải kiêng kem khi mới biết mùi vợ nên mới đi đổi gió bên ngoài. Anh ta không ngớt lời thề thốt rồi hứa hẹn đủ điều để tôi nguôi ngoai. Tôi cũng tưởng đấy sẽ là lần cuối cùng anh ta phạm phải sai lầm như vậy.

Thế nhưng không ngờ trong chừng đấy năm hôn nhân, thì cũng bằng chừng đó năm anh ta lừa dối mẹ con tôi. Chẳng qua là cách anh ta tằng tịu càng khôn ngoan và kín đáo hơn nên tôi không phát hiện ra. Hóa ra anh ta vẫn chứng nào tật nấy. Nghe đâu cứ hết người này đến người khác. Nhưng vì tôi đã quá tin anh ta nên cũng chẳng nghi ngờ. Thế nên tôi mới bị lừa lâu đến vậy.

Ngay khi tôi có bầu bé thứ 2 thì tôi mới phát hiện ra sự thật, tôi đã khóc rất nhiều nhưng anh ta tỉnh bơ. Chồng người ta khi bị vợ phát hiện ra ngoại tình thì cố thanh minh hay sợ hãi. Còn chồng tôi thì vẫn nhơn nhơn và thản nhiên như bị vợ bắt gặp đang hút thuốc mà thôi. Với anh ta chuyện chẳng đáng phải xấu hổ hay có lỗi với vợ con. Tôi còn nhớ như in lời anh ta nói: “Tôi hỏi cô, từ ngày lấy nhau đến giờ, tôi đã để mẹ con cô túng thiếu một ngày nào chưa? Hay là so với mọi người cô ăn trắng, mặc trơn hơn họ? Cuộc sống của cô sướng hơn bạn bè học cùng cô thế nào chắc cô rõ hơn tôi. Tôi làm lụng vất vả ra tiền, tôi vui chơi giải trí thì có gì sai. Bây giờ chuyện lên giường với gái nó khác gì mấy thú vui đâu mà phải nặng nề. Cô đừng có làm lớn chuyện lên, để mặt mũi cho các con còn sống. Cô lúc nào cũng vỗ ngực nhận là yêu con cơ mà”.

Tôi cứng họng khi nghe anh ta nói vì quá sốc. Với người từng ấy năm chung sống, tôi không còn nhận ra được đấy là người mình từng tin tưởng và yêu thương. Tranh cãi làm gì nữa, khóc lóc cũng chẳng giải quyết được gì. Tôi chọn giải pháp im lặng và tìm lối thoát cho cuộc đời 3 mẹ con tôi. 

Tôi bòn rút tiền chồng để chuẩn bị ngày li hôn
Tôi vẫn chiều anh ta như một người vợ, làm tròn nghĩa vụ đó để không thấy có lỗi gì với anh ta cả.

Tôi không làm lớn chuyện, cũng không gằn hắt, càng không khó chịu. Tôi coi như không hề biết đến chuyện chồng ngoại tình và chấp nhận thực tế chồng đi vui vẻ với gái là giải trí. Tôi vẫn chiều anh ta như một người vợ, làm tròn nghĩa vụ đó để không thấy có lỗi gì với anh ta cả. Tôi chờ đợi một ngày, một ngày tôi sẽ dứt áo ra đi khi tôi đã có đủ những thứ mà tôi muốn.

Ngày trước tiền nong anh ta đưa về tôi tích góp gửi tiết kiệm và công khai mọi thứ với anh ta. Nhưng từ khi quyết định phải chia tay với gã đàn ông bội bạc và suy đồi này, tôi tìm cách bòn rút tiền và cất vào quỹ riêng. Tôi muốn tích góp lấy một khoản tiền để phòng thân cho mẹ con tôi sau này. Tôi biết rằng một khi đã ly hôn thì chồng tôi cũng không thèm đoái hoài gì đến 2 đứa con đâu. 

Bởi có vợ cất giữ thì anh ta còn có tí tiền, chứ thả sổng ra thì tiền ăn chơi không đủ lấy đâu ra mà nuôi con. Có thể mọi người cho rằng tôi quá hèn hạ khi làm trò này, nhưng với thứ chồng không ra người như thế này thì giữ đạo đức với hắn ta làm gì. Tôi có thể hèn hạ khi bòn rút tiền của anh ta, nhưng tôi sẽ sử đụng đồng tiền ấy cho thật sự có ý nghĩa.

Tôi nhẫn nhịn sống với người chồng đốn mạt ấy cũng vì tương lai của các con tôi. Tôi muốn cho con cứng cáp thêm một chút nữa trước khi phải đương đầu với sự thật kinh khủng về bố nó. Và quan trọng là tôi đợi bòn đủ tiền của anh ta rồi tôi sẽ ly hôn. Cái cuộc hôn nhân này, người chồng này với tôi chẳng còn đáng giá một xu. Thứ có giá trị duy nhất là tiền của anh ta mà thôi. Anh ta chà đạp lên danh dự, lòng tự trọng và tình cảm của tôi thì tôi sẽ dẫm đạp sức lực của anh ta để kiếm tiền.

Rồi sẽ có ngày anh ta sẽ trắng tay và trắng mắt ra trước sự thật đang chờ đón mình. Tôi mong ngóng ngày đó. Ngày mà trò vui của tôi sẽ bắt đầu…